5
Vốn tưởng rằng Thẩm Manh Manh không biết suy nghĩ, mà sáng hôm sau nó lại bữa sáng cho bố mẹ.
Nhìn bát mì trứng trước mặt, màu sắc, hương vị vô cùng hấp dẫn, đến cả quả trứng ốp cũng vàng giòn.
Tôi liếc mắt dì Cận đang hiền từ đứng bên cạnh.
Ngày trước, chính vì cái vẻ mặt vô của dì mà tôi đã bị lừa, cuối cùng mới ra nông nỗi thảm đó.
Tôi cúi đầu, che giấu sự phẫn nộ trong lòng.
"Bố mẹ, lần đầu con bữa sáng, hai người thử xem có ngon không nhé".
Thẩm Manh Manh vẫn tươi ngây thơ và dễ thương như .
Có vẻ như sự hỗn loạn đêm qua chưa từng xảy ra.
Nhưng tôi biết nó có hơi căng thẳng, nếu không với tính cách kiêu ngạo như , sao tự dưng lại chủ nấu ăn chứ?
Bố mẹ nhấm nháp vui vẻ, khen ngon lắm, ăn ý không hề nhắc đến chuyện đêm qua.
Tôi cúi đầu nhấm thử một miếng, mặn ơi là mặn.
Thẩm Manh Manh khiêu khích tôi, tôi biết chỉ có phần của tôi thêm gia vị.
Tôi vẻ rất thật thà: "Mì này ngon quá, ấm nóng, còn có trứng nữa, trước đây chúng con chỉ vào dịp Tết mới ăn đúng một lần, cảm ơn chị".
Thẩm Manh Manh khinh thường tôi: "Em thích ăn thì ăn nhiều vào".
Mẹ vuốt đầu tôi, cưng chiều: "Hi Hi, con đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều mới cao lớn ".
Tôi ngoan ngoãn gật đầu khi ăn mì: "Vâng, sau này con có cao bằng mẹ không?".
Mẹ gật đầu: "Tất nhiên rồi".
Cho nên tôi rất nhanh đã gắp một nửa bát mì sang bát của mẹ, ngọt ngào :
"Vậy mẹ phải ăn nhiều mới cao lớn ".
Tiếp theo, tôi lại gắp nốt một nửa còn lại trong bát mình sang bát bố: "Bố ăn nhiều mới khỏe mạnh ".
Khi Thẩm Manh Manh phản ứng lại thì đã muộn, tôi chạy vội vào trong bếp, tự cho mình một bát mì mới.
Ra khỏi bếp, tôi thấy mặt bố mẹ đều đỏ bừng, trừng mắt Thẩm Manh Manh.
Tôi ăn bát mì vừa mới bưng ra, cố tỏ ra vẻ bối rối: "Ủa, sao hương vị lại không giống nhau nhỉ?"
Ba tôi vừa uống nước vừa giải thích: "Ban nãy mì do chị con nêm quá mặn".
Tôi nhíu mày: "Ơ, thế ạ? Bình thường đồ ăn ở nhi viện của chúng con toàn mặn thế này thôi ạ".
Mẹ tôi thở dài, không thành lời trên mặt đầy vẻ thương xót.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của chị tôi đã đỏ bừng vì ghen tị.
Tôi tiếc nuối thu hồi lại ánh của mình, như không nghe thấy tiếng ta đập bát.
6
Ở ngôi trường cấp hai tư thục, nạn bắt nạt học đường còn nghiêm trọng hơn nhiều so với các trường phổ thông bình thường.
Ngày đầu tiên đến trường, bố đích thân lái xe đưa chúng tôi đi, mẹ dịu dàng xoa đầu tôi:
"Hi Hi, đến trường đừng sợ, có vấn đề gì cũng tìm chị Manh Manh, chị ấy sẽ chăm sóc con cẩn thận".
Thẩm Manh Manh tươi ngọt ngào: "Vâng, bố mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ".
Tôi cúi đầu xuống, ngoan ngoãn : "Vâng, con sẽ học hành chăm chỉ, sẽ không để bố mẹ thất vọng ạ".
Mẹ nhẹ: "Con ngốc ạ, chỉ cần con khỏe mạnh là mẹ vui rồi, học hành không quan trọng đâul".
Làm sao không quan trọng chứ.
Người giàu coi trọng sĩ diện nhất, hơn nữa tôi còn phải ra tay với Thẩm Manh Manh nữa.
Đợi bố mẹ đi xa, Thẩm Manh Manh liền buông ngay tay tôi ra. Nhìn một cách khinh thường, lấy khăn tay lau tay, vênh váo: "Ở trường học, mày phải tránh xa tao ra nhé, đừng để mọi người biết mối quan hệ của chúng ta".
Tôi nhét cả hai tay vào túi áo, khóe miệng cong lên.
"Ồ, là chuyện chị biết mình là thiên kim giả à?".
Thẩm Manh Manh sửng sốt trong giây lát, dường như chưa kịp thích ứng với sự thay đổi đột ngột của tôi: "Ý mày là sao?"
Tôi lạnh lùng trừng mắt ta: "Nói dối đến nghìn lần sao có thể trở thành sự thật nổi? Chị không ngây thơ đến mức tưởng bám lâu rồi có thể trở thành thiên kim thật chứ?"
Thẩm Manh Manh tức điên người, mặt trắng bệch, hung dữ tôi: "Hoá ra mày chỉ giả vờ".
"Cho dù mày là thiên kim thật thì sao chứ, bố mẹ nuôi tao nhiều năm như rồi, sớm đã coi tao như con ruột rồi, còn mày mới chuyển về giữa chừng, sao có thể so sánh với tao ?".
"Tất cả mọi thứ đều là của tôi, đừng hòng giành lấy! Sớm muộn gì tôi cũng đuổi chị ra khỏi đây thôi!"
Tôi mỉm: "Tôi chỉ xin trả lại chị câu này thôi."
Thẩm Manh Manh giơ tay định t/át tôi, nghĩ đến đây là cổng trường, đành nửa đường nuốt cơn giận xuống.
Cô ta chỉ thẳng tay, mặt đằng đằng sát khí cảnh cáo: "Vào trường rồi thì đừng trách."
Bạn thấy sao?