Trẻ Khóc Được Nhận [...] – Chương 12

12

Mẹ thấy vết hằn đỏ trên cổ tôi, nghẹn ngào đến không nên lời.

Bố xô mạnh dì Cận ng/ã xuống đất: "Mày dám đến con tao, ai sai mày!"

Dì Cận nằm dưới đất, ôm ngực r/ên r/ỉ đau đớn.

Tôi ho mấy tiếng, giọng khàn khàn : "Bố, bố tha cho dì Cận đi, dì ấy cũng chỉ vì chị thôi mà."

Bố mẹ đột nhiên ngây người ra, không hiểu ý tôi.

Dì Cận bò dậy định đ/ánh tôi, bố lại đ/á bà ta một cú ngã xuống đất: "Manh Manh sao?"

Tôi đứng bên cạnh giải thích nhỏ: "Dì Cận là mẹ ruột của chị , dì ấy cho rằng chị bị bố đánh là do con, nên hôm nay mới muốn b/óp chết con."

Tất nhiên, mục đích ban đầu của dì Cận là muốn bắt cóc tôi.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Dì Cận điên cuồng lắc đầu: "Không phải, mày dối, Manh Manh không phải con tao!"

Mẹ cũng kinh ngạc : "Hi Hi, con thật sao?"

Tôi ho khan một tiếng: "Vâng, sáng nay con đi chạy bộ, con nghe thấy dì Cận gọi điện thoại và tự thú như , hơn nữa dì Cận đối xử với Manh Manh rất tốt, hai người còn khá giống nhau nữa."

Sau khi tôi nhắc nhở, bố mẹ mới phản ứng chậm lại, họ quan sát kỹ dì Cận.

Dì Cận đột nhiên che mặt, càng che càng lộ.

Tôi giả vờ vô : "Con còn nghe dì Cận con số mệnh lớn, không chết ngoài trời tuyết, lúc bố mẹ mất con trời có tuyết rơi không ạ?"

Bố mẹ nhau, trong mắt không che giấu vẻ khó tin.

Nhưng dì Cận vẫn cắn răng chối: "Không có, Hi Hi bị mất tích không liên quan gì tới tôi!"

Bố nheo mắt bà ta: "Nếu mày không thật, tao sẽ đuổi Manh Manh đi!"

Nghe đến đó, dì Cận mới chịu khuất phục, quỳ lạy xin lỗi không ngừng.

Bố báo công an, dì Cận bị bắt, tội bắt cóc trẻ em, có khả năng ngồi tù mấy năm.

Nhưng Thẩm Manh Manh may mắn, toàn bộ quá trình vẫn ở trong phòng đọc sách, đã tránh một kiếp nạn. Bố mẹ rất tốt bụng, quyết định vẫn nuôi Thẩm Manh Manh, dù sao cảm nhiều năm qua cũng không phải là giả.

13

Mặc dù Thẩm Manh Manh đã bị đuổi học, bố đã chi một số tiền cho học phí để ta và tôi vào học cùng một trường trung học công lập.

Tôi không thích không khí học tập ở trường tư lắm.

Sau khi dì Cận không còn ở đó thì Thẩm Manh Manh trở nên biết điều hơn ở nhà, cũng khách sáo với tôi hơn, cuối cùng cũng hiểu ra thân phận của mình rồi.

Tôi vào lớp học giỏi nhất, còn ta vào lớp cá biệt cuối cùng, toàn là những công tử nhà giàu chơi bời lêu lổng.

Vì ở trường nội trú, nên Thẩm Manh Manh bắt đầu sống buông thả, bắt đầu hút thuốc, trốn học, còn tôi thì giả vờ như không thấy gì, càng không về mách lẻo nữa.

Ngay cả trong trận đấu bóng rổ, tôi còn vô khen một câu dành cho học bá của trường: "Anh ấy đẹp trai thật đấy".

Chẳng bao lâu thì Thẩm Manh Manh và học bá tay trong tay công khai thể hiện cảm trước mặt tôi. ...

Mẹ gắp cho tôi miếng sườn, cảm thán: "Nhà cửa đàng hoàng không ở, cứ thích ở trường, hai đứa đều gầy cả rồi kìa".

Tôi sờ mặt mình, vẫn còn mũm mĩm, đến giờ tôi vẫn còn má bánh bao này nè.

"Mẹ ơi, nào có đến mức như thế đâu, thức ăn ở trường ngon lắm, còn ngon hơn ở nhi viện trước kia của con nhiều".

Bố tôi hừ một tiếng: "Làm sao mà sánh chứ, Manh Manh kìa, gầy đi một vòng rồi".

Nói rồi bèn gắp cho ta con cá kho.

Tôi ngẩng đầu Thẩm Manh Manh, ta không chỉ gầy đi một vòng mà quầng mắt còn trũng xuống, sắc mặt cũng rất hốc hác nữa.

Mẹ thương xót : "Manh Manh, thức ăn trong trường có dở thế nào thì cũng phải ăn nhiều vào, xem giờ gầy trơ xương thế này. Hay là về nhà ở đi, tài xế đưa đón chỉ mất có nửa tiếng".

Thẩm Manh Manh vội vàng từ chối: "Thôi, ở trường ổn mà".

Nói rồi đút thức ăn vào miệng, ăn ngấu nghiến.

Bố mẹ thấy đau lòng, liên tục gắp thức ăn cho ta, còn ta cũng ăn mà không từ chối món nào.

Tối khi đi ngang qua phòng của Thẩm Manh Manh, tôi nghe thấy rõ tiếng ta nôn mửa. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...