11
Lần này, khi Thẩm Manh Manh về nhà, ta bị bố đ/ánh còn tàn tệ hơn, ông cầm thước đ/ánh thẳng vào người ta.
Mẹ đứng bên cạnh mà nước mắt chảy dài, bà quay người ôm lấy tôi bảo đừng .
"Hi Hi, là lỗi của bố mẹ, chiều nay không tin con.
Tôi ngoan ngoãn đáp: "Không sao đâu, vì con cũng không ngờ là chị mình lại gian lận, còn vu oan cho con nữa."
Lúc này, bố đánh càng dữ hơn: "Thẩm Manh Manh, ai dạy mày gian lận, còn vu oan cho em ..."
Thẩm Manh Manh khóc nức nở, toàn thân bị đánh tới chảy cả máu: "Bố, đừng đánh nữa, con biết lỗi rồi, con không dám nữa đâu..."
Nhưng bố như người mất hết lý trí, chiều nay ông bị mất mặt ở trường, cơn tức giận trong lòng chưa thể nào nguôi ngoai.
Phải đến khi Thẩm Manh Manh khóc đến nỗi không còn sức để , bố mới chịu dừng tay.
Người giúp việc đau lòng đỡ Thẩm Manh Manh vào phòng nghỉ ngơi, lúc đi ngang qua tôi, đôi mắt hiền lành kia bỗng trở nên lạnh lẽo và độc địa.
Tôi cúi đầu xuống, che giấu sự đắc chí trong lòng.
Cuối cùng bà ta cũng chịu ra tay rồi sao?
Thời gian cứ thế bình lặng trôi qua nửa tháng, không thấy Thẩm Manh Manh, quả thật là sung sướng biết bao.
Bố mẹ dành hết thương cho tôi, dù sao lần này tôi thi tốt như , cũng khiến họ nở mày nở mặt.
"Hi Hi, tối nay bố mẹ có một cuộc họp quan trọng, về muộn một chút, con tự đi ngủ sớm nhé."
Mẹ cúi xuống hôn lên trán tôi, lại âu yếm vuốt ve mái tóc.
Tôi ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ, bố mẹ đi đường cẩn thận nhé, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà đọc sách."
Bố mẹ khen tôi hiểu chuyện biết nghe lời, tôi bước lên một bước, che đi tập tài liệu trên bàn trà.
Mở cửa nghe tiếng xe khởi , tôi cũng quay người về phòng.
"Hi Hi ơi, sao đêm muộn rồi còn bài nữa, uống sữa trước rồi sau cũng không muộn mà."
Dì Cận bưng sữa nóng, tươi đứng cạnh tôi.
Tôi xoay xoay tròn cây bút trong tay, mỉm : "Dì cứ để đó, con sẽ uống sau."
Dì Cận vẫn một vẻ lo lắng cho tôi: "Không , sữa nóng mới có lợi cho cơ thể, ngoan nào, nghe lời, uống sữa rồi mới bài."
Nói rồi, bà đã đưa cốc sữa tới tận bên môi tôi.
Tôi liếc chiếc đồng hồ báo thức trên bàn, thời gian vừa đủ.
Tôi đột nhiên đẩy bà ta ra, sữa nóng đổ sõng xuống đất.
Dì Cận cũng không giả vờ nữa, bà ta vươn tay túm lấy cổ áo tôi, vừa mắng vừa chửi: "Con nhỏ tiện nhân này, dám Manh Manh thành thế này, lúc đó đáng lẽ nên b/óp ch/ết mày đi!"
Tôi vùng vẫy đẩy bà ta ra, không đủ sức, tôi vừa hét vừa : "Dì Cận, mặc dù dì là mẹ ruột của Thẩm Manh Manh, dì không thể vì nó mà gi/ết ch/ết con , gi/ết người là phạm pháp đó!"
Dì Cận ngẩn ra một lúc, đôi mắt bỗng trở nên dữ tợn, bà ta tăng thêm lực trên tay, lúc này mặt tôi đỏ bừng, thở hổn hển.
"Cứu mạng! Cứu mạng!"
Đôi mắt đỏ ngầu của dì Cận tràn ngập vẻ điên cuồng: "Đã biết sự thật thì mày không thể sống !"
Khi tôi cảm thấy mình ngày một khó thở, cánh cửa cuối cùng cũng bị đạp tung.
Trong gang tấc, bố mẹ đã xông vào!
"----Hi Hi!"
Bạn thấy sao?