1
Đồ chơi sắc cạnh c/ứa vào má tôi, rỉ ra dòng m/áu đỏ tươi.
Nhìn khuôn mặt giống có vài nét giống mình bị thương như , mẹ tôi không ngồi yên nữa.
"Thẩm Manh Manh, con gì ?!"
Một tiếng quát không quá to đủ Thẩm Manh Manh sững người, đôi mắt lạnh lẽo đầy thù hận lập tức hướng về phía tôi.
Bị tai bay vạ gió, tôi hoảng sợ đến đỏ quạch vành mắt, co rúm nép vào một góc, đôi mắt ửng đỏ kìm nén nước mắt, đến cả tác đưa tay lên chùi máu cũng không dám.
Thấy tôi đáng thương như , cha mẹ tôi ngay lập tức đỏ mắt, mẹ tôi ôm chặt tôi vào lòng, bật khóc nghẹn ngào.
Tôi không biết bà hối hận vì vô mất tôi, hay đau lòng vì những gì tôi đã phải trải qua trước đó.
Có lẽ cả hai.
Dù sao kiếp trước, họ cũng có khoảng thời gian dài đối xử rất tốt với tôi, kết cục cuối cùng, tôi vẫn phải ch/ết vì sự nuông chiều của họ dành cho đứa con giả kia.
Vì đứa trẻ từ bé nuôi dưỡng chính là Thẩm Manh Manh, đứa trẻ hưởng nền giáo dục tốt chính là Thẩm Manh Manh.
Còn tôi chỉ là đứa dựa vào quan hệ huyết thống để bừa, thậm chí chẳng biết thương bản thân mình, đứa vô liêm sỉ, đứa mất danh dự của nhà họ Sầm.
Vậy nên, ch/ết không đáng tiếc!
Bị trách cứ lại bị cảnh tượng này kích , tức giận biến đôi mắt Thẩm Manh Manh đỏ ngầu.
Nó đột ngột chạy lại, giật phắt tôi khỏi vòng tay mẹ tôi, dùng hết sức đẩy, lưng tôi đ/ập m/ạnh vào cạnh bàn trà.
Đ/au kinh khủng.
Thẩm Manh Manh trợn mắt, giận dữ chỉ vào tôi.
"C/út ra khỏi nhà tao!"
"Bố mẹ là của tao! Tao mới là đứa con duy nhất của họ!"
"Mày là đồ giả mạo, c/út ngay!"
Nghe thấy ba chữ "đồ giả mạo", sắc mặt bố mẹ tôi lập tức thay đổi.
Tôi cúi đầu thầm vẫn giữ thái độ bình thản.
"Xin lỗi, xin lỗi..."
Tôi khó nhọc đứng dậy khỏi mặt đất, làn da mỏng manh đã tr/ầy x/ước, m/áu đỏ tươi thấm qua lớp vải mỏng manh kém chất lượng, nhuộm đỏ cả một mảng.
Tôi mím chặt môi liên tục lời xin lỗi.
"Là con đã phiền cả nhà đoàn tụ, xin lỗi... con cũng rất muốn có bố mẹ..."
Sau khi xong, ánh mắt bố mẹ tôi đã thay đổi, tôi âu yếm hơn hẳn.
Giờ thì bố mẹ tôi thấy rất áy náy và vì có lỗi với tôi, còn tôi thì cần lợi dụng triệt để sự áy náy này.
Đem Thẩm Manh Manh đuổi ra khỏi nhà!
2
Năm 4 tuổi tôi mất tích, một năm sau bố mẹ ruột tôi đón Thẩm Manh Manh về.
Thật cờ, người giới thiệu Thẩm Manh Manh với bố mẹ ruột tôi không ai khác chính là kẻ đã b/ắt c/óc tôi.
Người đó không ai khác chính lại là mẹ ruột của Thẩm Manh Manh, bảo mẫu nhà họ Thẩm.
Ở kiếp trước, tới tận thời khắc cuối cùng của cuộc đời, tôi mới biết Thẩm Manh Manh và mẹ ta đã ngấm ngầm cấu kết, cướp mất thân phận của tôi, thay thế tôi sống cuộc sống của tôi, thậm chí còn muốn ra sức gi/ết chết tôi.
Cuối cùng thì bọn họ đã toại nguyện.
Tôi ch/ết, sẽ chẳng còn ai tranh giành tài sản nhà họ Thẩm với Thẩm Manh Manh nữa.
Nhưng kiếp này, tôi đã tái sinh.
Bây giờ Thẩm Manh Manh còn nhỏ, chưa có những thủ đoạn dơ bẩn như sau này, chỉ biết ăn vạ để lôi kéo sự ý của bố mẹ tôi.
Vậy thì hãy theo như ý nó.
Bố mẹ tôi dắt chúng tôi lên lầu, dừng trước cửa phòng ngủ của Thẩm Manh Manh, viền cửa hồng hồng vẫn treo búp bê Barbie phiên bản giới hạn.
Thẩm Manh Manh chống tay vào hông chắn trước cửa ra vào, tôi hung dữ: "Đây là phòng của con, con không cho nó vào!"
Mẹ tôi ôn tồn giải thích: "Manh Manh, phòng bên cạnh đang sửa sang lại, con cho em ngủ chung phòng với con nhé?"
Thẩm Manh Manh gào lên: "Không, không , đây là phòng của con, không ai phép cướp!"
Thẩm Manh Manh bắt đầu ăn vạ, nằm lăn ra đất giãy đạp.
Bố mẹ tôi bất lực thở dài.
Tôi chỉ vào phòng chứa đồ lộn xộn bên cạnh, ngoan ngoãn và sợ sệt: "Đây là phòng của con sao?"
Căn phòng chứa đồ nhỏ xíu chất đầy đồ đạc, chỉ vừa đủ để đi lại.
Bố mẹ hơi sững sờ tôi.
Tôi chỉ vào cái cửa sổ ở tận cùng của phòng kho, thành thực hỏi: "Bố mẹ thấy con ngoan nên thưởng cho con căn phòng có cửa sổ ạ?"
Bố mẹ không khỏi lòng: "Hi Hi, đây là phòng kho, không ở đâu con."
Tôi Bố mẹ, đôi mắt ầng ậng nước, thành khẩn: "Ở ạ, chỉ cần cuộn mình vào một góc là ."
Nói rồi, tôi co mình thành một cục, nằm lẫn vào đống đồ đạc kia.
Tôi tự hào ngẩng cao cằm: "Như thì viện trưởng sẽ không tìm chúng con, sẽ không đánh chúng con nữa."
Mẹ đau lòng bế tôi dậy: "Trước kia Hi Hi đã phải chịu khổ rồi, từ nay không phải ngủ trong phòng chứa đồ nữa, bố mẹ đã chuẩn bị cho con một căn phòng rồi".
Tôi siết chặt cổ mẹ, cảm nhận hơi ấm trong vòng tay mẹ: "Được mẹ ôm như thế này thật là sướng".
"Sau này con cũng có mẹ như người ta, con không phải là trẻ mồ côi nữa".
Mắt mẹ bỗng đỏ hoe, nước mắt chực trào.
"Là tại bố mẹ không tốt, để Hi Hi chịu bao nhiêu khổ sở, sau này bố mẹ sẽ bù đắp tất cả những thứ con thiếu trước kia".
Tôi giơ tay lau nước mắt cho mẹ, ngoan ngoãn : "Mẹ đừng khóc, con thấy đau lòng lắm".
Tôi còn thổi thổi cho mẹ.
Mẹ khóc to hơn, bố cũng mắt đỏ hoe ôm chầm lấy hai mẹ con.
Tôi cúi đầu Thẩm Manh Manh đang nghiến răng kèn kẹt. Mọi thứ mới chỉ là bắt đầu thôi.
Bạn thấy sao?