9
Xung quanh lặng như tờ.
Chu Mạn Ni tôi tức giận: "Bà già này, gì đấy!"
Tôi khựng lại : "Bà già à?"
"Cô lo mà giữ gìn nhan sắc đi chị à, quầng thâm dưới mắt sắp rụng xuống rồi kìa."
Cô ta càng lúc càng hả hê: "Chính vì trong môi trường việc có đám người giống như mấy người lăn lộn cho tư bản nên mới trở nên không lành mạnh như thế, khiến bây giờ mọi người đều không dám từ chối tăng ca, đến một khoảng thở cũng không có.
"Nhìn xem kết cục của chị bây giờ là gì, bị trai bỏ rơi, trẻ trung thế mà đã thành mụ đàn bà mệt mỏi, chậc chậc."
Nói cứ như ta hưởng lương ăn không ngồi rồi, cướp trai của tôi là một việc đầy chính nghĩa lắm không bằng.
Bây giờ tôi thật lòng cảm thấy bọn họ đúng là một đôi trời sinh, não tàn đến mức tương đồng như thế.
Chu Mạn Ni còn tỏ ra đầy kiêu ngạo, tôi từ trên cao.
Tôi bịt miệng kinh ngạc: "Thế vị hùng chính nghĩa chấn chỉnh môi trường việc như sao lại chủ đi tiểu tam cho tư bản thế nhỉ!"
Mặt ta lập tức biến sắc:
"Cô im đi! Tôi không phải tiểu tam!"
Nước mắt nhanh chóng dâng lên trong mắt Chu Mạn Ni, ta về phía Lục Trầm, mong ta đứng ra bênh vực mình.
Mắt Lục Trầm tối lại, ánh mắt từng chút từng chút đảo qua mặt tôi, cố tìm chứng cứ rằng tôi đang gượng .
Lâu sau, ta cúi đầu lạnh một tiếng.
"Đủ rồi."
Anh ta tự rót cho mình một ly rượu, ngẩng đầu tôi, mắt đầy vẻ lạnh lùng.
"Chu Mạn Ni bây giờ là tôi, không có tư cách ấy."
Mặt Chu Mạn Ni lại đỏ lên, dính sát vào người ta.
—---
Không khí ngưng trệ một hồi, bè của Lục Trầm vội vàng giải vây.
Bọn họ sắc mặt của Lục Trầm liền quyết đoán gió chiều nào xoay chiều đó, tán dương người mới.
"Chị dâu nhỏ đúng, Bạch Anh như bà cụ mệt mỏi, sao so với chị vừa kiều mị vừa Trầm thích chứ!"
"Đúng đúng, Bạch Anh cứng nhắc vô vị, Trầm đã chán lâu rồi, chị không cần chấp ta."
…
Tôi tức đến siết chặt ly rượu trong tay.
Bà già? Bà cụ mệt mỏi? Cứng nhắc vô vị?
Cả đời này lão nương chưa từng chịu uất ức thế này!
Vừa định đối chất từng người, cửa phòng bao mở ra, người bước vào có dáng cao gầy, khí chất cao quý.
Nhìn thấy tôi, mắt trở nên dịu dàng, đôi mắt đen sâu thẳm thoáng ánh .
Thẩm Trác : "Anh đến chống lưng cho em đây."
Như thể từ một đứa trẻ đơn độc bỗng dưng có chỗ dựa, không cần phải giương hết gai nhọn ra để giả vờ mạnh mẽ.
Mắt tôi bỗng nóng lên, tôi lao đầu vào lòng , uất ức :
"Sao bây giờ mới đến, họ bắt nạt em thảm lắm rồi!"
Tiện thể ghé sát tai , nhẹ giọng bàn mưu.
"Giả trai em, đấu lại đám cặn bã này!"
Lưng cứng lại vài giây, sau đó vòng tay ôm eo tôi.
Hơi ấm liên tục truyền sang, nổi lên cảm giác tê dại mơ hồ.
Giọng Thẩm Trác pha chút ý : "Ai bắt nạt em thì đánh lại đi, sẽ đứng ra bảo vệ."
Tôi đột nhiên nhớ lại thời cấp ba đã ra tay cứu một bị bắt nạt.
Sau đó bọn bắt nạt kéo cả tôi vào tầm ngắm, lợi dụng lúc Thẩm Trác không ở bên, tìm đến tôi.
Một mình tôi đánh lại năm người, lúc về nhà thảm không chịu nổi.
Bố mẹ tôi đều trực ban ở bệnh viện, Thẩm Trác giúp tôi bôi thuốc, mặt lạnh tanh, dưới vẻ ngoài điềm tĩnh là cơn giận như muốn nuốt chửng.
Tôi không dám chuyện với nhiều.
Hôm sau dẫn theo đám cao to học đấu vật của mình đến vây nhóm bắt nạt.
Tôi dẫn bị bắt nạt kia cùng trả thù, Thẩm Trác đứng canh ở đầu hẻm, hỗ trợ tôi.
Sau đó còn báo cáo vụ việc lên thầy giám thị, dọa rằng nếu không xử lý sẽ chuyển trường.
Thầy giám thị vì muốn giữ lại nhân tài, đành phải bịt mũi nghiêm khắc phê bình xử .
Từ đó về sau bất kể có chuyện gì, Thẩm Trác đều không để tôi đi học một mình.
Thích một chàng trai như , dường như là chuyện quá đỗi bình thường.
Tôi , như thể vượt qua thời gian và không gian, trở về ngày đó khi mặc đồng phục xanh trắng.
Tim tôi khẽ run lên, tôi siết nhẹ đầu ngón tay.
"Thôi bỏ đi, đừng phiền các cảnh sát."
Mấy tên kia liếc nhau, thấy Thẩm Trác bước vào thì mắt giật thót lên.
Nghe tôi bảo tha cho họ một lần, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà..." Tôi nheo mắt , "Trên thương trường nhớ lấy lại mặt mũi cho em nhé, đặc biệt là cái gã mập kia, cái tên mắt gian kia, với tên tóc dựng ngược như pháo đấy..."
Thẩm Trác dịu dàng : "Được thôi, sẽ chăm sóc họ giúp của mình."
Mọi người: "..."
Choang ——
Tiếng ly rượu vỡ tan và tiếng hét chói tai của phụ nữ vang lên đặc biệt chói tai trong căn phòng bao tĩnh lặng này.
Gân tay của Lục Trầm nổi lên, bàn tay ta siết chặt, máu tươi từ lòng bàn tay hòa với rượu vàng chảy ra.
Anh ta trừng mắt tôi, như thể linh hồn vừa bị hút cạn trong chớp mắt.
Sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.
"Anh Anh..."
Khóe môi Thẩm Trác cong lên sắc lạnh: "Lục tổng, tự trọng, ấy là tôi."
Gương mặt Lục Trầm chỉ khiến tôi thêm khó chịu, tôi nhanh chóng kéo Thẩm Trác rời khỏi.
"Đi thôi đi thôi, xui quá, ra ngoài mà cũng giẫm phải cứt chó."
Ôn Chi Nhã nhanh chóng bước theo, gương mặt đỏ bừng vì phấn khích.
"Anh Anh, dáng vẻ mắng người của cậu đúng là quá mê hoặc, mình không dám ngắt lời cậu luôn!"
Cô ấy tôi và Thẩm Trác với ánh mắt đầy ý tứ.
"Thôi hai người đi chơi đi, mình không bóng đèn đâu, mình đi tán trai đây!"
"…"
Nói xong ấy không để chúng tôi có cơ hội gì thêm mà kéo luôn đối tượng thầm mến của mình đi.
—------
Bạn thấy sao?