5
Hồi đó ở hành lang, cách một khung cửa sổ, tôi nghe có học hỏi Thẩm Trác:
“Có vẻ hoa khôi rất thích cậu, nếu ấy tỏ , cậu sẽ đồng ý chứ?”
Giọng điềm đạm của Thẩm Trác đặc biệt dễ nhận ra.
“Không.”
Bạn học kia rõ ràng chưa thỏa mãn, lại tiếp tục tò mò:
“Vậy Bạch Anh thì sao?”
Tim tôi khẽ rung lên, lập tức nép vào tường, vẫn thành thật dán sát tai lại gần hơn.
Lần này ngập ngừng một chút, chỉ vài giây thôi, như thể cả cơ thể bị xé nát.
Thẩm Trác : “Cũng không.”
Toàn thân đông cứng, đầu ngón tay lạnh toát.
Tôi vội vàng rời đi, không muốn nghe thêm lời từ chối nào nữa.
Về nhà khóc suốt cả đêm, tôi dứt khoát rút lui, kết thúc mối đơn phương này.
Không phải tôi không muốn cố gắng, mà tôi hiểu rõ rằng giữa tôi và Thẩm Trác vốn không có đường nào để xoay chuyển.
Anh như một chiếc đồng hồ đã lên dây cót, cứ thế từng bước đi theo quỹ đạo định sẵn.
Chuyện đã quyết định thì tuyệt đối không thay đổi vì tác bên ngoài.
Tự kỷ luật đến mức khắc nghiệt.
Đương nhiên cảm là một biến số, ngần ấy năm, nếu thích đã thích từ lâu rồi, không lý gì đến giờ còn không biết mình .
Vì , Thẩm Trác không thích tôi, là điều không thể thay đổi.
Tôi cũng sẽ không lãng phí thời gian và công sức vô định để việc vô ích.
Cuộc sống không phải tiểu thuyết, không phải cứ kiên trì theo đuổi là sẽ đạt .
Tôi có con đường riêng để đi.
Đã khác đường, thì mỗi người nên an ổn sống tốt cuộc đời của mình.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong bao năm qua, tôi trải lòng với Thẩm Trác.
Ai mà ngờ , vừa kết thúc mối đơn phương thì tôi đã gặp mối thứ hai.
Rồi một giấc tỉnh dậy đã nhảy nhanh tới kết cục đầy rẫy gian dối và phản bội.
Người mình từng thầm mến đi chơi công viên với khác, trai cũng định với khác ở công viên.
Haiz, công viên có thể chia cho tôi chút phần không?
Khi nước mắt trong lòng như tuôn trào, tôi không để ý sắc mặt của Thẩm Trác càng ngày càng khó coi.
Cảm trong mắt cuộn trào phức tạp, thở dài một tiếng, rồi lại thở dài một tiếng.
Giọng yếu ớt cất lên: "Lúc đó ..."
Rầm —
Cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra, một người đàn ông phong trần mệt mỏi chạy vào, nắm lấy mặt tôi.
Viền mắt đỏ hoe, đầy những tia máu, khuôn mặt ngập tràn lo lắng và sợ hãi.
"Anh Anh, em không sao chứ?"
Giọng có chút run rẩy, như thể thật sự rất lo cho tôi .
Thẩm Trác lặng lẽ cảnh này, cúi đầu, im lặng đứng lên rời khỏi phòng bệnh.
Trên má truyền đến cảm giác lạnh lẽo, còn có một chút hương nước hoa thoang thoảng.
Tôi lập tức nổi da gà, buồn nôn theo phản xạ, đẩy mạnh ta ra.
Trong lòng thoáng chốc nhói đau, nhanh chóng tan biến.
Đây chính là Lục Trầm đã ngoại .
Anh ta không thể tin , đứng chôn chân tại chỗ.
Tôi mở mục công việc cần trong ghi , việc đầu tiên chính là: 【Chia tay Lục Trầm.】
Lúc này lòng tôi như mặt hồ tĩnh lặng, hờ hững như thể đang hoàn thành một nhiệm vụ thường nhật:
"Đến đúng lúc lắm, chúng ta chia tay đi."
Lục Trầm siết chặt nắm , tôi trừng trừng, hàm răng không kìm nghiến chặt trong một khoảnh khắc.
"...Em gì?"
—---
"Chia tay, không hiểu à?"
Lục Trầm giận quá hóa , mỗi chữ như rít ra từ kẽ răng.
"Chỉ vì không kịp về dự tiệc chúc mừng của em mà em đòi chia tay?
"Bạch Anh, thức trắng cả đêm chỉ để bay chuyến sớm nhất về gặp em, em còn muốn chuyện gì nữa!"
Tôi người đàn ông đang phẫn nộ đến cực điểm trước mặt, không kìm mà lắc đầu.
Rốt cuộc sau này tôi đã vì sao mà ở bên người đàn ông giả dối, đầy những lời dối này nhỉ?
Trong lòng bỗng dâng lên sự mệt mỏi vô hạn, không muốn thêm lời nào với ta nữa.
Tôi bình thản ta:
"Đi chơi công viên với thư ký vui không?"
Đồng tử ta co lại, khuôn mặt thoáng hiện sự hoảng loạn, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
"Thì ra em vì chuyện này mà giận dỗi, có thể giải thích."
Giọng Lục Trầm mềm hẳn xuống, "Không phải em luôn muốn con thú bông phiên bản giới hạn đó sao? Chu Mạn Ni dịp Quốc tế Thiếu nhi công viên có thể sẽ cung cấp phiên bản giới hạn, bọn tiện đường nên ghé xem."
Tôi vỗ tay cho diễn xuất tài của ta.
"Ra ngoài hẹn hò với phụ nữ khác mà cũng nghĩ ra lý do nhanh như , thật là đáng khâm phục.
"Chắc ngày nào đó bị bắt quả tang tại giường, cũng có thể là giúp tôi thử trước độ thoải mái của giường nhỉ?"
Sắc mặt Lục Trầm càng ngày càng xấu, bị vạch trần nên giận quá hóa thẹn.
Giọng ta lạnh lùng hẳn đi.
"Bạch Anh, toàn bộ lịch trình của em đều có thể kiểm tra, và Chu Mạn Ni hoàn toàn trong sáng.
"Với tư cách là thư ký, đi công tác với cũng là công việc của ấy, em không cần dùng những lời khó nghe như thế để suy đoán về bọn ."
Dường như càng càng chắc chắn, ta nhạt một tiếng.
"Mất trí nhớ? Anh thấy em đâu giống mất trí nhớ.
"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn giở trò này, bôi nhọ một vô tội, em không thấy mất mặt à?
"Được rồi, đã muốn chia tay, như ý em, đừng có hối hận."
Ánh mắt Lục Trầm lạnh như băng, quay người đập cửa rời đi.
Bạn thấy sao?