Trao Lầm Tình Yêu – Chương 4

4

 

Chơi bời xong, ai về nhà nấy.

 

Tôi dựa vào cửa xe nhắm mắt nghỉ ngơi, ký ức không nghe lời cứ tràn về từ bốn phương tám hướng.

 

Lần đầu ôm nhau, lần đầu hôn, lần đầu kỷ niệm ngày nhau...

 

Khuôn mặt non nớt của thiếu niên vẫn còn rõ mồn một, nghiêm túc đưa ra một tờ giấy cam kết viết tay.

 

Những nét chữ xấu không thể tả tôi bật , Lục Trầm xấu hổ, bực bội nắm lấy tay tôi ấn xuống dấu tay.

 

“Đóng dấu rồi, phải kỷ niệm cả đời, không nuốt lời!”

 

Anh cẩn thận gấp tờ giấy cam kết lại, cất đi.

 

Tôi hôn lên mặt , khóe môi cong lên.

 

“Tuyệt đối không nuốt lời.”

 

Khi nước mắt rơi xuống má.

 

Một luồng sáng trắng xuyên qua mí mắt, tiếp theo là tiếng phanh xe chói tai.

 

Cơ thể không kiểm soát đổ nhào về phía trước.

 

Giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, trong đầu tôi hiện lên suy nghĩ:

 

Sao tôi xui xẻo thế này?

 

Đã hối hận rồi, xin tha cho tôi.

 

—---

 

Khi tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, bác sĩ hỏi tôi vài câu rồi kết luận.

 

Tôi bị mất trí nhớ, ký ức dừng lại ở năm 17 tuổi, tức là trước khi học lớp 12.

 

Khả năng cao là mất trí nhớ có chọn lọc, cần thời gian để hồi phục dần dần.

 

Tôi không tin.

 

Cho đến khi soi gương, quầng thâm dưới mắt đậm như vết bớt.

 

Thứ mùi vị mệt mỏi này quá nặng.

 

Tôi mở điện thoại, may mà mật khẩu vẫn như cũ.

 

Xem qua vài đoạn tin nhắn, tôi đại khái hiểu trạng hiện tại.

 

Một người phụ nữ đáng thương xui xẻo, trai bảy năm đã ngoại .

 

Mà đúng ngày đó, lại bị tai nạn xe, còn mất trí nhớ.

 

Tôi chán chường đến mức không muốn sống, định gọi cho mẹ thì cửa phòng bệnh mở ra.

 

Người đàn ông bước vào dáng người cao ráo, chiếc áo sơ mi trắng phác họa rõ vóc dáng vai rộng eo thon.

 

Ánh mắt mang nét sắc sảo thiên bẩm, giọt lệ nơi khóe mắt lại thêm phần dịu dàng và đa .

 

“Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. 

 

Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất”

 

Tạm dịch:

 

“Bích thạch có ngọc, tùng biếc thẳng hàng.

 

Chàng đẹp rực rỡ, đời không ai sánh bằng.”

 

Khi học bài thơ này, trong đầu tôi tự hiện lên bóng hình , sáng rực như gió xuân.

 

Trước đây tôi còn rằng có phải là mỹ nam từ trong tranh cổ bước ra không.

 

Nhưng giờ đây, con ngươi tôi co lại, theo bản năng tránh né ánh mắt .

 

Sự đứt đoạn thời gian này khiến tôi không biết phải thế nào.

 

Trong góc của tôi, tôi vừa mới kết thúc mối đơn phương với không lâu.

 

Không sai, chính là người thanh mai trúc mã lớn lên cùng tôi, Thẩm Trác.

 

Chúng tôi nhau không gì, phòng bệnh nhất thời yên lặng đến mức khó thở.

 

Ngón chân tôi gần như muốn cào rách cả sàn nhà.

 

“...Bố mẹ cậu đang đi công tác xa, họ bảo tôi đến xem cậu thế nào.”

 

Thẩm Trác mở lời trước, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

 

Tôi gật đầu, gãi đầu sau mà không biết phải gì.

 

Linh cảm lóe lên, tìm chủ đề.

 

“Cậu... bây giờ chắc kết hôn rồi nhỉ?”

 

Thẩm Trác: “...”

 

Anh ngẩng lên tôi, dường như thấy câu hỏi này thật nực .

 

“Sao lại hỏi ?”

 

Tôi im lặng một lúc, nghĩ rằng đã nhiều năm trôi qua, đáng lẽ tôi đã buông bỏ từ lâu.

 

Thế là tôi cố ra vẻ nhẹ nhõm cợt.

 

“Là dạo trước... À không, là hồi lớp 11, tôi thấy cậu đi công viên với một ...”

 

Càng càng ngượng ngùng, tôi vô thức siết chặt ngón tay, gượng.

 

“Cậu vốn không thích công viên mà, nên tôi nghĩ chắc cậu thích đó...”

 

Thẩm Trác ngắt lời: “Nên cậu vì mà xa lánh tôi?”

 

Anh chằm chằm tôi, mày nhíu chặt, gương mặt đột ngột căng cứng.

 

Giọng điệu có chút gay gắt, ánh mắt trầm xuống đáng sợ.

 

Sao lại hung dữ với tôi?

 

Cơn giận trong tôi cũng bùng lên, quyết định không cần giữ gì nữa.

 

“Không phải.”

 

Là trước đó, tôi tận tai nghe sẽ không ở bên tôi.

 

—---

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...