3
Trong thời gian học đại học, tôi đã liều mạng nâng cao bản thân.
Thư viện mở cửa lúc năm giờ rưỡi, dù mưa hay nắng, tôi chưa từng đến trễ một ngày nào.
Tham gia đủ các cuộc thi để trau dồi bản thân, thuận lợi bước vào tập đoàn thích để thực tập rồi nhận chính thức.
Đồng thời, tôi cũng thường xuyên đến thăm mẹ Lục, đóng vai trò cầu nối chủ cải thiện mối quan hệ khó xử của hai mẹ con họ.
Đến hiện tại, tôi đã có thể tự mình đảm đương, phụ trách hết dự án lớn này đến dự án khác.
Sếp tôi rằng công ty sẽ tiến hành điều chỉnh nhân sự.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi hoàn thành dự án hiện tại, tôi sẽ đảm nhận vị trí Giám đốc Tiếp thị.
Còn mẹ Lục cũng ngày càng hài lòng với tôi, thường dẫn tôi tham gia các buổi tụ họp thượng lưu, giúp tôi mở rộng các mối quan hệ.
Đi suốt đoạn đường dài đầy gian nan, cuối cùng tôi cũng thấy cánh cửa bao quanh bởi hoa tươi.
Tôi mỉm đẩy cửa, tràn đầy kỳ vọng đón nhận chiến thắng thuộc về mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả màu sắc biến mất, tôi đứng ngây ra tại chỗ, sững sờ về phía trước.
Lục Trầm giả vờ tức giận xoa loạn mái tóc của , ánh mắt lại không giấu nổi vẻ nuông chiều.
Cô mỉm ranh mãnh như đạt ý nguyện, khi quay mặt lại, tôi rõ khuôn mặt của .
Chính là thực tập sinh mà Lục Trầm hay nhắc tới, Chu Mạn Ni.
Tôi bừng tỉnh, năm giờ sáng, mồ hôi lạnh chảy khắp người.
Cảnh tượng trong mơ đó, chính là những gì tôi đã tận mắt chứng kiến khi đến tìm Lục Trầm.
Tôi cố rằng sao lại rối tóc bé kia, như thể bơm sức sống, thao thao bất tuyệt kể Chu Mạn Ni khiến bực mình thế nào.
Anh hoàn toàn không nhận thức hành đó gần gũi và mập mờ ra sao.
Tôi muốn gì đó, lại không biết phải gì, chỉ có thể im lặng lắng nghe.
Lúc đó chúng tôi chỉ cách nhau vài centimet, tôi cảm thấy trái tim của chúng tôi xa nhau cả vạn dặm.
Tôi dậy uống một ly nước, mở điện thoại ra, tin nhắn của Lục Trầm hiện lên.
【Anh Anh, đi công tác mấy ngày, khi về sẽ mang quà cho em, em.】
Lại là dùng giọng điệu thân mật để hòa hoãn, như thể chúng tôi chưa từng cãi vã.
Tôi thở dài, đáp lại một chữ “Ừ.”
Dự án này sắp kết thúc rồi, cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian.
Nhân cơ hội này xin nghỉ phép, ngồi xuống chuyện với Lục Trầm một cách bình tĩnh.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn neon nhấp nháy, tôi lẩm bẩm:
“Bảy năm cảm, chắc không đến nỗi mong manh như , dù gì cũng còn cứu vãn .
“... Phải không?”
Sự thật chứng minh, khi đã có câu trả lời trong lòng, người hỏi đã thua rồi.
Lục Trầm vắng mặt trong buổi tiệc chúc mừng của tôi, giải thích qua điện thoại với giọng điệu đầy áy náy.
“Khách hàng này rất khó đối phó, có lẽ sẽ về trễ một ngày, đợi về nhé.”
Tôi như thường lệ thông cảm cho , giữ bình tĩnh mà công việc quan trọng.
Anh như thở phào nhẹ nhõm, không lâu sau đã cúp máy.
Nhưng không biết rằng, vài tiếng trước, một đồng nghiệp cũ của tôi, người có mối quan hệ khá tốt với tôi, đã gửi cho tôi một bức ảnh.
Cô ấy dẫn cháu đến công viên giải trí để chơi nhân dịp Quốc tế Thiếu nhi, nhận ra trai tôi, tưởng rằng chúng tôi đi du lịch.
Định chào một tiếng, phát hiện bên lại là một lạ.
Trong bức ảnh, Lục Trầm đang đội băng đô bông thú dễ thương.
Cô bên cạnh ngả nghiêng, trên đầu cũng đội chiếc băng đô cặp đôi giống hệt .
Khi thất vọng đến cực điểm, sau cơn đau âm ỉ, chỉ còn lại sự tê dại.
Thậm chí còn sinh ra cảm giác như mọi thứ đã ngã ngũ.
Dưới vẻ ngoài hào nhoáng, đã là một cơ thể đầy vết thương.
Dù có che đậy kín đến mấy, cũng không thể che giấu mùi hôi thối của thịt đang thối rữa.
Tôi phải chấp nhận sự thật này.
Mối này đã sớm bắt đầu mục nát.
Tôi tưởng mình sẽ đau đớn đến cùng cực, khóc to chửi mắng, hận bảy năm cảm của mình đã bị bỏ phí.
Nhưng tôi chỉ tắt điện thoại, rồi hòa vào buổi tiệc chúc mừng náo nhiệt, uống hết ly này đến ly khác.
Sau bữa ăn, mọi người lại chuyển địa điểm, tiếp tục đi hát karaoke, quậy đến tận đêm khuya.
Tôi giành lấy micro, như giải phóng bản tính, hét vang khắp phòng bao.
Đồng nghiệp kinh ngạc:
“Chị Bạch vui quá hóa điên rồi sao?”
Tôi mặt đầy men say, toe đáp lại:
“Thăng quan phát tài, chồng c//hế//t, đương nhiên vui rồi!”
Họ chỉ nghĩ tôi uống nhiều quá nên .
Bạn thấy sao?