Trao Lầm Tình Yêu – Chương 11

11

 

Khi đang lau tóc, chuông cửa reo lên, tôi nghĩ là dịch vụ phòng nên tiện tay mở cửa.

 

Kết quả là, ngoài cửa đứng sừng sững một Lục Trầm với áp suất thấp, đôi mắt đỏ hoe của ta kiềm chế sự cuồng loạn gần như muốn bùng nổ.

 

Tôi vội vàng lùi lại một bước, đã bị ta siết chặt cổ tay, lực siết rất lớn.

 

"Anh phát điên cái gì !"

 

Lục Trầm như đột nhiên sụp đổ, gào lên:

 

" Bạch Anh, cho dù em có tìm người diễn trò để chọc giận thì cũng nên biết dừng đúng lúc. Sao em có thể thật sự vào khách sạn với người đàn ông khác chứ!"

 

Anh ta bất chấp tất cả kéo tôi ra ngoài, giọng lạnh lẽo, khô khan.

 

"Đừng loạn nữa, đi với ."

 

"Bốp!" Một cú mạnh mẽ khiến khóe miệng Lục Trầm bật máu, vết máu đỏ rỉ ra.

 

Thẩm Trác đứng chắn trước tôi, đôi mắt đầy giận dữ khẽ run lên.

 

"Không muốn vào bệnh viện thì cút đi."

 

Lục Trầm vịn vào tường đứng dậy, chằm chằm vào ta, từng chữ từng chữ nghẹn ngào phát ra từ cổ họng.

 

"Bạch Anh là của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau bảy năm. Anh là cái thá gì?"

 

Thẩm Trác khẩy, giọng như run lên vì tức giận.

 

"Chúng tôi từ mẫu giáo đã không rời nhau nửa bước, tôi từng thấy ấy vui mừng khoe mẽ khi lần đầu tiên giành giải thưởng, cũng đã thấy bộ dạng buồn rầu của ấy khi không đạt điểm toán cao. Tôi biết mọi cảm của ấy, những cuốn tiểu thuyết ấy thích, những món ăn ấy thích, và cả những ngôi sao ca nhạc mà ấy từng mê mẩn. Tất cả, tôi đều nhớ rõ. Nếu không phải vì tên trộm như , chúng tôi đã sớm bên nhau rồi. Người mà tôi trân trọng nhất, lại dám phản bội ấy. Anh đáng c//hế//t!"

 

Lục Trầm sững người.

 

Tôi đứng Thẩm Trác, đôi mắt ngập tràn nước mắt vì cảm bùng nổ, trái tim đập loạn nhịp.

 

Sự sốc và bối rối đan xen, những cảm không thể phân định rõ ràng đang xâm chiếm tâm trí, đầu lại bắt đầu đau nhức nhẹ.

 

Tôi kéo nhẹ tay áo của Thẩm Trác, giọng khản đi.

 

"...Chúng ta vào trong đi."

 

Lục Trầm quát lớn: "Bạch Anh, không đi với ta!"

 

Tôi cảm thấy nực : "Thẩm Trác là trai của tôi, là cái gì chứ?"

 

Anh ta tự giễu cợt, kéo một nụ méo mó: "Hai người mới ở bên nhau vài ngày đã vào khách sạn. Nếu em tùy tiện như thế này, bảy năm của chúng ta, em còn giả vờ thanh cao gì?"

 

Cơn đau đầu nhói lên dữ dội, trái tim như bị nhấn chìm trong nước, vừa chua xót vừa đau đớn, ký ức lại ào ào tràn về.

 

Tôi nhắm mắt lại thật mạnh, hốc mắt nóng rát đau đớn.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, mọi đau khổ, phẫn nộ, bất mãn đều dần lắng xuống, yên tĩnh và lạnh lùng.

 

Trong mắt Lục Trầm thoáng qua sự hối hận, môi ta mấp máy, khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt.

 

"Anh Anh, ..."

 

Tôi ngắt lời: "Tại sao, lẽ nào không biết?"

 

Anh ta sững lại, sắc mặt dần trắng bệch đi.

 

—---

 

Tôi lớn lên trong một gia đình cởi mở.

 

Ba mẹ tôi đều là bác sĩ, nên từ nhỏ họ đã dạy tôi về kiến thức giới tính.

 

Trong mắt họ, quan hệ dục cũng bình thường như ăn cơm uống nước, là hành vi tự nhiên của con người.

 

Khi tôi vào đại học, mẹ thậm chí còn dặn dò cách chọn các biện pháp tránh thai và bảo vệ bản thân.

 

, đối với tôi, quan hệ dục không có gì đáng xấu hổ.

 

Năm ba đại học, tôi và Lục Trầm đã đi du lịch Nội Mông vào dịp Quốc Khánh.

 

Bầu không khí đưa đẩy, mọi chuyện diễn ra như lẽ thường .

 

Nhưng mẹ của Lục Trầm lại gọi điện đến, bà bảo Lục Trầm bật loa ngoài.

 

Sau khi hỏi vài câu về chuyến đi, bà bắt đầu thẳng.

 

"Tiểu Trầm, con đừng tổn thương ấy. Các con còn trẻ, tương lai chưa xác định rõ, sao chịu trách nhiệm ?

 

"Nếu con thật lòng ấy, hãy học hành chăm chỉ để tiếp quản công ty và cưới ấy về vợ. Nếu sau này chia tay rồi ầm ĩ thì không hay chút nào."

 

Lúc này, mối quan hệ giữa Lục Trầm và mẹ đã cải thiện nhiều.

 

Anh miễn cưỡng đồng ý.

 

Nhưng tôi biết, bà không chỉ nhắc nhở mà còn đang cảnh cáo tôi.

 

Giới thượng lưu có quá nhiều chuyện chia tay trong ồn ào, thậm chí dùng con cái công cụ leo lên.

 

Có lẽ trong mắt bà, tôi chẳng khác gì những phụ nữ không từ thủ đoạn kia, nên phải cảnh giác cao độ.

 

Tôi không mấy bận tâm, thậm chí còn an ủi Lục Trầm:

 

"Lần đầu tiên để đến sau hôn nhân cũng là điều đẹp đẽ mà?"

 

Trong lòng tôi, cảm của chúng tôi là không thể vỡ, sao có thể bị ảnh hưởng bởi những chuyện nhỏ nhặt như .

 

Nhưng bây giờ, lại dùng những lời khó nghe đó để xả cơn tức giận đã âm ỉ bấy lâu trong lòng.

 

Và đổ hết trách nhiệm lên tôi.

 

Sử dụng logic này một cách hoàn hảo để xóa bỏ mọi cảm giác tội lỗi vì ngoại .

 

Lục Trầm rốt cuộc đã bắt đầu tệ đi từ khi nào?

 

Có lẽ ngay từ đầu, ta đã là một kẻ tệ , chỉ là bây giờ bản chất mới lộ rõ.

 

Nhưng tôi không nên buồn, tôi nên thấy may mắn, thậm chí nên cảm ơn mẹ ta.

 

Anh ta thực sự không phải là người phù hợp với tôi.

 

—-----

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...