"Quen biết là việc xui xẻo nhất đời em." Lăng Lăng đánh những lời này xong lại xóa đi, sửa thành: "Cám ơn !" Nghĩ nghĩ rồi lại xóa.
"Có thể quen biết một nhà khoa học cũng là may mắn của em. Bắt tay nào, chúc mừng hữu nghị vĩ đại của chúng ta bắt đầu từ đây."
Lăng Lăng vươn tay, chạm đến màn hình máy tính lạnh lẽo cứng ngắc.
Cô màn hình : "Cứ tiếp tục như đi, duy trì đoạn chân thành tâm này, giữ lấy mảnh ảo tưởng đẹp đẽ này." Khi đó họ lại có thể thoái mải trò truyện cùng nhau như trước đây.
Lần đầu tiên nhận ra chat với một người nhân phẩm cao thượng áp lực đến cỡ nào, ngày càng để lộ con người thô thiển của mình, quả thực thô tục hết chỗ ! Nhưng cố tận lực phơi bày sự thô thiển đó của bản thân!
Anh : "Chỉ cần tìm ra kết quả thì năm năm cũng chẳng là bao, Trần Cảnh Nhuận vì giả thuyết Goldbach mà hao phí không biết bao nhiêu năm, ông ta là nhà toán học có nghị lực nhất mà từng thấy."
Cô : "Thầy giáo nổi tiếng trường em trước khi Trần Cảnh Nhuận vang danh, những người sống cùng khu phố với ông ấy đều gọi ổng là "Trần điên khùng", ông ta một tuần đi mua bánh bao một lần, sau đó đóng cửa ở lì trong nhà. Nghe trong nhà ổng giấy lộn chồng chất, không khác bãi rác là mấy."
"Ông ấy là thần tượng của hồi nhỏ..."
Cô dường như thấy sắc mặt trắng bệch của , càng khoái chí: "Em còn nghe ông ấy không kiếm vợ. Không còn cách nào khác, nhà nước đành phân cho ổng một hộ sĩ nữ!"
"..." Một lát sau, : "Em thấy Albert Einstein là người thế nào?"
"Em không biết nhiều về ổng."
"Thuyết tương đối của ông ấy là một kỳ tích."
"À, đúng rồi... Em nghe đêm tân hôn ông ấy quên mang theo chìa khóa nhà, còn vui vẻ ngồi trong viện nghiên cứu chỉ lên trời với vợ: "Tốc độ di chuyển nếu vượt qua tốc độ ánh sáng, thời gian sẽ trở nên chậm đi... Nếu em là vợ ông ấy em sẽ một cước đá bay ổng lên dải ngân hà luôn! Cho ổng ra ngoài không gian từ từ mà nghiên cứu!"
"Em chắc chuyện này là thật chứ hả?"
"Đại khái , chắc cũng không sai mấy đâu."
"Vậy nhất định em không thích Dương Chấn Ninh rồi."
"Anh cái ông tám mươi tuổi còn cưới học trò hai mươi tuổi của mình vợ ấy hả?! Em rất thích ổng, có gan thách thức quan niệm thế tục, rất táo bạo!"
"Ý là người Trung Quốc đầu tiên đạt giải Nobel."
Cô vò đầu. "Thì vẫn là một người thôi!"
"..." Anh im lặng, phỏng chừng đang cực kỳ sốc.
Lăng Lăng quyết định không sốc thêm nữa, gửi đi một biểu tượng mặt : "^_^! Với tư cách là người Trung Quốc, em cảm thấy rất hãnh diện vì ông ấy! Cảm ơn !"
Thấy không gì, Lăng Lăng khẽ đánh: "Rất xin lỗi, em là một đứa con thật nông cạn!"
Anh đáp: "Em khiến phải nhận lại những nhà khoa học vĩ đại kia. Cảm ơn em!"
"Em với hay , không cho là thực đấy chứ?"
"Rốt cuộc đã hiểu vì sao mình không kiếm ..."
"Vì sao?"
Cô chờ muốn gãy cổ, đinh ninh sẽ không trả lời thì đột nhiên nhắn lại: "Em không thích đàn ông không tâm lý."
Một câu khiến hiểu tâm ý của !
Nhưng sẽ không bao giờ biết tâm ý của Lăng Lăng: Nếu thực sự thích một người thì sẽ không mang tiêu chuẩn ra cân đo đong đếm. Khoảnh khắc quyết định gặp , đã tự thuyết phục mình chấp nhận con người ưu tú của rồi!
Bởi vì đã cho nếm mùi vị của - tim đập, nhớ nhung, dựa dẫm cùng ngưỡng mộ.
Tiếc rằng mạng là hư ảo, là thật. Cô chỉ là một đứa con bình thường, không đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không có trí tuệ hơn người, không ôn nhu dịu dàng, chỉ với một chút dễ thương đáng , có thể hấp dẫn bao lâu?! Anh chưa từng gặp qua , đã mình rất kỹ trong gương, không đáng cho một người đàn ông từ bỏ lý tưởng cao đẹp như !
******
Thực tế chứng minh, lý trí của Lăng Lăng là đúng.
Chat QQ chẳng qua là hậu quả của cuộc sống hư không trống rỗng, lúc suy sụp bất lực thì online chờ đợi suốt hai mươi tư tiếng, khi đã tìm ánh bình minh, cật lực chạy về phía bầu trời của mình, liền quên có một online suốt hai mươi tư tiếng chờ đợi .
Cảm giác ngày đêm chờ đợi một người trên mạng log-in, ai chưa trải qua thì không thể nào hình dung nổi.
Bất kể đang việc gì, khi Lăng Lăng vừa nghe thấy tiếng báo hiệu có đăng nhập, trong lòng đột nhiên lơ lửng, lập tức chạy như bay về phía máy tính thì phát hiện hóa ra lại là cái kẻ nhàm chán có một tiếng mà log-in log-out đến n lần, giận dữ đem nick của hắn kéo vào blacklist, bực bội một hồi lâu.
Càng đáng sợ hơn là sau đó còn sinh ra ảo giác âm thanh, nhiều khi đang xem tivi mà cứ thoang thoáng nghe như có tiếng đăng nhập QQ, tức giận vào phòng tắt QQ, chưa năm phút lại bật lên! Cô vò vò đầu, khinh miệt chính mình: "Thật chẳng có tí khí phách nào!"
Kỳ nghỉ hè trôi qua hơn phân nửa, Lăng Lăng ôm cái răng đau buốt nghiến răng nghiến lợi chằm chằm vào danh sách QQ, bè của trừ vài người quanh năm suốt tháng invisible là thoát nạn, còn đâu đều bị xóa sạch. Từ đó về sau, không còn nghe thấy tiếng đăng nhập QQ nữa.
Mẹ về nhà sau giờ thấy Lăng Lăng ngồi ngẩn người trước máy tính, : "Cả ngày đều lên mạng hả con?"
"Không ạ, con nấu cơm xong rồi, chờ mẹ về ăn."
"Không phải con đang đó chứ?" Giọng điệu của mẹ mang vẻ tám phần khắng định, hai phần hoài nghi.
"Không đâu mẹ!" Cô chột dạ tắt màn hình, đứng lên: "Con đi mời ông ngoại xuống ăn cơm."
"Lăng Lăng, mẹ không phản đối con có trai, có rảnh thì dẫn nó về nhà cho mẹ xem với."
Cô không định kể chuyện của mình, vì không muốn mẹ cho rằng cố giấu diếm nên thản nhiên trả lời: "Mẹ, con thích ấy, ấy đang học ở Mỹ."
Từ cái nhíu mày rất khẽ của mẹ, Lăng Lăng đã hiểu thái độ của bà.
Không đợi mẹ lên tiếng, Lăng Lăng đã giành trước: "Con biết phải thế nào mà!"
"Khi nào cậu ta về nước?"
Răng của đau như kim chích, cắn chặt miệng, cắn đến mức chân răng muốn tê liệt: "Anh ấy định cư ở Mỹ."
Mẹ nhíu mày càng sâu, không chuyện nữa.
Lăng Lăng bước qua, ôm lấy cánh tay mẹ: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con với ấy chỉ là thôi."
Đằng sau nụ , trong đáy mắt của ẩn chứa một nỗi đơn cùng chua xót không ai có thể lý giải. Cô không có lựa chọn nào khác. Sức khỏe ông ngoại không tốt, cần người chăm sóc, càng cần có mẹ ở bên bầu . Nếu có ba thì đã có thể tự do theo đuổi hạnh phúc của mình. Nhưng không có!!!
Lăng Lăng hít sâu một hơi, đè nén cảm giác đau nhức trong răng: "Con không đi đâu cả, sau khi tốt nghiệp con quay về đây việc, ngày ngày ở bên cạnh mẹ."
"Lăng Lăng." Mẹ đau lòng vuốt ve khuôn mặt sưng lên của : "Bác sĩ cái răng này của con đã sâu đến mức không còn tác dụng gì nữa, mỗi khi gặp chuyện gì không vui nó lại sưng lên... Nghe lời mẹ, lần này nhổ nó đi."
Cô lắc đầu: "Con luyến tiếc nó!"
"Thà đau một lần còn hơn kéo dài. Sớm muộn gì cũng phải nhổ, nhổ xong trồng lại một cái răng sứ, vừa đẹp vừa không đau nữa..."
Cô cắn chặt răng, lắc đầu. Răng giả dẫu xinh đẹp vẫn là giả, chỉ để cho người khác . Khổ đau vui sướng chỉ mình biết. Nếu không đau sao có tư vị?
Giữa trưa hôm sau, bất ngờ đăng nhập, Lăng Lăng không dám tin, tưởng mình lại gặp ảo giác.
"Em có đó không?" Anh hỏi.
"zai!" Cô kích đến nỗi quên chỉnh bộ gõ.
"Anh lại thất bại rồi, gần như đã thử qua mọi phương pháp, mẫu vật phóng đại đến hơn một trăm nghìn lần, vẫn không tìm thứ muốn."
Dây thần kinh trong răng bỗng co giật dữ dội, đau đến nỗi nước mắt rơi tí tách trên bàn phím.
Cô đánh một hàng chữ: "Có phải chỉ có những lúc thất bại mới nhớ đến em?"
Nhìn những lời này, Lăng Lăng khổ, chậm rãi xóa đi từng chữ từng chữ.
"^_^! Làm nghiên cứu sao có thể luôn thuận buồm xuôi gió chứ, Trần Cảnh Nhuận nghiên cứu nhiều năm như mới chứng minh một công một bằng hai mà."
"Vấn đề là ông ấy chứng minh định lý, còn kết quả tính toán lý thuyết của rất có thể sai."
"Anh có tính lại chưa?"
"Kiểm nghiệm hơn mấy chục lần vẫn không tìm ra chỗ nào sai."
"Anh nghỉ ngơi chút đi, ngủ một giấc cho khỏe! Đúng rồi, em nghe bảng tuần hoàn Mendeleev là ở trong mơ sắp xếp thành đó."
"Em cũng biết nhiều quá nhỉ! Anh cứ nghĩ em chỉ quan tâm đến đời sống vợ chồng của các nhà khoa học thôi."
Cô quệt nước mắt mỉm , răng cũng không còn quá đau.
Thì ra cảm giác thích một người có thể vui vẻ đến !
"Điều em quan tâm nhất là: Tại sao cái Mendeleev mơ thấy lại không phải là vợ của ổng?"
"Vấn đề này thực sự đáng suy nghĩ sâu xa."
Lăng Lăng ngồi thẳng dậy, ấm ức cả tháng nay bốc hơi trong nháy mắt: "Rốt cuộc là muốn tìm cái gì ? Để em giúp tìm xem có không."
"Giải thích cặn kẽ chắc em ngủ gục mất, một cách đơn giản, nó là một thứ có thể cho đường cung số liệu lệch khỏi quy luật thông thường ở mức cực đại."
Thế này là một cách đơn giản sao? Cô hoàn toàn không hiểu gì cả.
"Rốt cuộc là lệch đi bao nhiêu? Anh lén sửa lại đi!"
"0.000432"
Cái này mà gọi là độ lệch cực đại à!! Vì mấy số lẻ sau số bốn mà đã bỏ mất năm năm! Quả nhiên tư duy của khoa học gia chỉ người xuất chúng mới có khả năng lý giải.
"Anh khẳng định loại vật chất này có tồn tại?"
"Có khả năng tính ra mà thôi."
Cô cố gắng dùng đầu óc đặc như đá tảng của mình giúp suy nghĩ: Có thể tồn tại, phóng đại đến hơn một trăm nghìn lần vẫn không tìm ra.
Linh cảm của chợt lóe sáng: "Vật đó có phải rất lớn không?"
"Không đâu."
"Phải chăng nhỏ hơn so với nguyên tử?"
"Không thể nào."
"Liệu có khi nào đã thấy không để ý?"
"Anh đã tìm rất cẩn thận."
Khi đang sầu não, bỗng nhiên : "Vật chất không thay đổi? Sắp xếp nguyên tử... Em chờ chút!"
Anh ấy : Em chờ chút!
Một chút của là bảy mươi hai giờ. Lúc đăng nhập lại, Lăng Lăng đã đi nhổ răng, khóe miệng còn dính máu, dáng vẻ hết sức thê thảm. Mà căn bản không thể thấy nên vô cùng hưng phấn : "Anh đã tìm nguyên nhân rồi, cảm ơn em!"
Cô tay phải bụm mặt, tay trái đánh chữ: "Chúc mừng !"
"Bao nhiêu năm nay không nghĩ ra, mà em lại có thể nghĩ tới."
"Đó là vì em không biết gì cả."
Có nhiều người nghiên cứu quá sâu, tư duy thường đi vào lối mòn, còn không biết gì cả nên tư duy mới có thể khác biệt!
"Anh cần tính toán số liệu lần nữa, có thể sẽ lại bận bịu một thời gian, chờ xong việc, về nước thăm em."
"Không cần đâu." Cô mở một file Word mình viết tối qua, copy-paste một đoạn trong đó, gửi đi không chút do dự.
"Em nghĩ, ngày thành công cũng là ngày chúng ta sẽ chấm dứt. Bởi vì khi đó đã thoát khỏi cảnh khó khăn, chắc hẳn sẽ không cần em an ủi hay cổ vũ nữa."
Em nghĩ, ngày chúng ta chấm dứt cũng là ngày em quay về với hiện thực, bởi vì em đã có thể tự lo cho chính mình, không cần ỷ lại sự quan tâm chăm sóc của nữa.
Em xin lỗi, em không thể nào tiếp tục với , bởi vì chúng ta là hai người không bao giờ chạm mặt nhau, nếu cứ tiếp tục ảo tưởng, em sợ mình sẽ mất...
Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian.
Cảm ơn gió, cảm ơn mưa, cảm ơn vận mệnh đã cho chúng ta gặp nhau.
..."
Cô không chờ trả lời, dùng bàn tay còn dính máu kéo nick cho vào blacklist.
Tay run run, ngón trở nhấn lên con chuột không còn cảm giác, cắn mạnh bông gạc trong miệng, buông ngón trỏ ra...
Tất cả đã hoàn toàn kết thúc!
Cô nằm rạp xuống bàn cắn môi rấm rứt khóc, giờ đây rốt cuộc đã có thể khóc thành tiếng, trút bỏ hết thảy mọi nỗi đau đớn ấm ức trong lòng.
Trong khi đang khóc, hệ thống phát ra một tin nhắn, ngẩng đầu, quệt quệt nước mắt.
"Vĩnh viễn có xa không" cầu add vào danh sách bè. Lời nhắn: "Lăng Lăng, xin lỗi! Dạo này mải mê nghiên cứu, không để ý cảm giác của em, em tha lỗi cho nhé."
Cô từ chối.
Anh nhanh chóng nhắn tiếp một câu: "Em đừng giận, chúng ta chuyện không?"
Cô từ chối.
"Anh không đề tài nữa, không?"
Cô vẫn cự tuyệt.
"Anh lập tức về nước gặp em!"
Cô từ chối, đồng thời gửi lại một câu: "Anh chỉ là online của em, là online mà thôi.", "Mở chức năng Search Friends là có thể tìm hàng ngàn hàng vạn online giống như ."
"Anh hiểu rồi! Cảm ơn em!"
Anh không gửi cầu kết nữa, gục lên bàn máy tính khóc thất thanh. Cô dùng thanh âm chỉ mình mình nghe thấy thầm trong lòng:
"Mở chức năng Search Friends là có thể tìm hàng ngàn hàng vạn online giống như ! Nhưng người có thể khiến em chờ ba ngày ba đêm duy nhất chỉ mình .
Em , đến ám ảnh, em không thể ở bên ...
Anh biết không? Ba ngày nay em luôn cầu nguyện không thành công, em đã vô cùng hy vọng đề tài của không thể tiếp tục thực hiện...
Là ý Trời cho ở lại nước Mỹ!"
Trong file Word ngoài nội dung gửi đi còn có một đoạn khác:
"^_^! Anh không cần nản lòng, em cho một bí mật: Em mất rồi!
Cho dù đẹp trai, cho dù giàu có, cho dù của chúng ta có kết thúc thất bại, em vẫn nguyện thương !
Anh về nước đi!"
Bạn thấy sao?