Chớp mắt, năm ba đại học đã trôi qua hơn phân nửa.
Từ khi giao du với online "khoa học gia", nhóm cùng phòng của Lăng Lăng đều nhất trí cho rằng cũng phát triển theo chiều hướng "khoa học gia" luôn.
Cô không tin mình có bất kỳ điểm nào không bình thường, chỉ có đi đường cũng , ăn cơm cũng , đến lớp ngồi chép bài cũng , thậm chí nằm ngủ trên giường cũng thấy ...
Trong phòng tự học yên lặng, Liên Liên đứng trước mặt Lăng Lăng lắc lắc ngón tay, đem nàng đang ngồi ngẩn ngơ thẩn thờ trở về thực tại: ""Mạch mô phỏng và mạch số" buồn lắm à? Cậu đã đọc phần lời tựa cả chục phút rồi."
"Cũng , không buồn lắm." Cô ngồi lại ngay ngắn, mở sách ra, miễn cưỡng tập trung tinh thần hơn nửa tiếng, trong lòng nhấp nhổm không yên, ngón tay cứ ngứa ngáy.
"Bạn à... Ba ngày rồi tớ chưa online." Cô ngọt ngào năn nỉ Liên Liên ngồi bên, giơ một ngón trỏ lên vẻ tội nghiệp: "Cho tớ đi một tiếng thôi, tớ hứa sẽ về đúng giờ."
"Miễn đi!"
Nhớ tới việc Liên Liên từ năm giờ rưỡi sáng đã tới trường giúp giữ chỗ, nằm soài lên cuốn sách tiếp tục ghi nhớ những điểm quan trọng, trước mắt đều là chữ nghĩa to oành cứ đọc chữ nào quên chữ đó, nửa giờ sau, nhích đến bên tai Liên Liên: "Nửa tiếng không? Thi xong tớ cùng cậu đi dạo phố."
"Tớ không rảnh!"
"Tớ mời cậu ăn món cá hấp cậu thích nhất nhé!"
Thấy mắt Liên Liên sáng lên, liền chớp thời cơ: "Cộng thêm một suất gà kho ớt nữa, không?"
"Nửa tiếng?"
"Tớ hứa!"
...
Mua chuộc thành công, ba chân bốn cẳng chạy ào ra quán net, "Lên chat đi!"
Không có hồi âm. "Nhanh lên, em chỉ tranh thủ chút thôi."
Rốt cuộc cũng trả lời. "Không phải ngày mai em có kỳ thi sao?"
"Em học muốn hoa mắt chóng mặt, đầu óc sắp hư luôn rồi..." Mỗi lần thi cử tâm trạng đều rất nặng nề. "Dạo này tâm trạng khó chịu, kể chuyện gì hay hay không?"
"Em muốn nghe chuyện không?"
"Sao cũng , miễn là có thể em ."
Ba phút sau, : "Anh muốn cùng em chat... cho đến năm tám mươi tuổi."
Cô đọc những lời này trên màn hình, trong lòng dâng lên một cảm khó tả, tựa như nội tâm trống rỗng lấp đầy bởi một cảm giác không thể cắt nghĩa, thể xác và tâm hồn băng giá cũng sưởi ấm.
Cô đọc qua rồi nở một nụ ! Khóe miệng giống như bị ai kéo mạnh không khép lại .
Cười xong, vỗ vỗ hai má, đánh chữ: "Được, đến lúc đó em hai tay run run gõ máy tính biết: em vừa ăn chuối tiêu rớt mất một cái răng nha!"
"Khi đó sẽ : Xin lỗi em, không rõ lắm! Chờ chút, đi lấy cái kính lúp!"
"Nói không chừng cháu em sẽ lắc lắc tay bà nó : Bà ơi, bà nhường cháu lên mạng tí đi, chờ cháu ba tiếng rồi."
"..."
Cô đợi một hồi lâu mà không thấy trả lời...
"Anh ngủ rồi hả?"
"Không, có việc này nghĩ không ra..."
"Chuyện gì ? Để coi em có giúp nghĩ không."
"Tại sao lại thích chat chit với em nhỉ?"
Vấn đề này đã nghĩ đến từ lâu, nhanh chóng gõ một câu: "Bởi vì Internet giống như một tấm màn mờ ảo, thông qua nó, chúng ta bất giác ảo tưởng đối phương là một người hoàn hảo không sứt mẻ."
"Vậy em tưởng tượng như thế nào?"
"Anh là người có văn hóa, chắc chắn rất có khí chất, lịch sự tao nhã, thành thục ổn trọng."
"Còn gì nữa không?"
"Anh rất tinh tế, giỏi hiểu ý người khác, còn rất kiên nhẫn, tính cũng thật ôn hòa... Em đoán nhất định là một ông bố tốt!" Sau khi gửi xong, bổ sung một câu: "Đúng rồi, có con chưa?"
Anh lại im lặng gần một phút đồng hồ: "Em cảm thấy già lắm sao?"
"Không già! Rất trẻ, chắc là chưa tới bốn mươi đúng không?"
"Anh còn chưa qua sinh nhật thứ hai mươi bảy... Trước mắt ngay cả cũng không có."
"Anh giỡn chơi?"
"Anh lại cảm thấy tự ti thêm chút nữa rồi."
Cô sốc, sốc đến tối tăm mặt mũi! Hình tượng trong thâm tâm bấy lâu, là một ông giáo đeo kính gọng vàng, khóe mắt có vài nếp nhăn quyến rũ, bỗng chốc tan thành mây khói. Thay vào đó là hình ảnh chàng trai hai mươi bảy tuổi chưa có người vẫn thường thấy trong sân trường đại học.
Cô vỗ vỗ ngực, ổn định lại cảm một chút, nhanh chóng tiếp nhận hình tượng mới của . "Anh cũng đừng quá tự ti, chắc duyên phận của còn chưa tới thôi."
"Anh không biết cảm giác thích một người là như thế nào."
Cái này thì biết, trong tiểu thuyết cảm có viết. "Là một loại cảm giác như điện giật, khoảnh khắc bốn mắt nhau, liền tin tưởng chắc chắn rằng - ấy chính là người phụ nữ sẽ ở bên cả đời!"
"Em đã gặp người như à?"
"Vẫn chưa! Lâm Lâm em cầu của em cao quá, đàn ông em thích căn bản không tồn tại trên đời này."
"Em thích mẫu người ra sao?"
"Đừng quá giàu."
"Như thế nào là "quá giàu"?"
"Ở biệt thự, lái BMW, xài thẻ vàng!"
"Vì sao?"
"Đàn ông như thế đến năm mươi tuổi vẫn có mỹ nữ thương nhung nhớ."
"..."
"Cũng không quá đẹp trai."
"Tiêu chuẩn như thế nào?"
"Không có tiêu chuẩn cụ thể." Cô còn phân tích thêm một chút về tiêu chuẩn không đẹp trai. "Đi trên đường, tỷ lệ người quay đầu lại không quá năm mươi phần trăm, trong đó tuyệt đối không có mỹ nữ."
"Đây là tiêu chuẩn chính xác nhất từng thấy rồi!"
"Còn nữa, phải ở bên em cả đời, không chia không lìa..."
Hôm nay không chuyên tâm chat cho lắm, xem đồng hồ, năm phút nữa là nửa tiếng, đang muốn đi về thì thấy gửi tin: "Yêu cầu của em có thể du di chút không?"
"Không thể! Em thà ế còn hơn lấy bừa!"
"Em là có chính kiến nhất mà từng thấy. Anh tin em có thể tìm chàng trai lý tưởng của mình..."
"Cuối cùng cũng có người đồng với quan niệm của em! Rất cảm ơn !" Đúng là tri kỷ mà! Cô cảm muốn rơi lệ, rốt cuộc cũng có người đồng cảm với mình.
"Không có chi!" Anh bổ sung một câu: "Thực ra, cũng không hoàn toàn tán thành với quan niệm của em."
Không thành vấn đề, mỗi người mỗi khác.
Cô hỏi lại: "Đúng rồi, thích mẫu con nào?"
"Anh hả?! Tiêu chuẩn của không cao..." Anh ngừng chốc lát, có lẽ là suy ngẫm một chút: "Giống em là rồi!"
Hơi thở của mất cả buổi mới thông suốt trở lại: "Anh đang khen hay chê em ?"
"Anh thật đó."
Quá sức đả kích, quá sức tự ti!
Hóa ra loại con như chỉ đạt tiêu chuẩn thấp nhất?
Cô quyết định buổi tối trở về phải soi gương thật kỹ, một cuộc trưng cầu ý kiến toàn phòng ngủ!
Cũng may năng lực chống đỡ của rất mạnh, trong lòng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Nhìn liếc qua tin trả lời, ra đằng sau câu của cơ hồ còn có một hàm ý khác, không biết có hiểu lầm không nữa...
Cô lắc lắc đầu, sao có thể là "thổ lộ" cơ chứ, đúng là tự mình đa đoan!
Cô vừa vừa đánh máy, : "Không với nữa, em đi đây!"
"Em giận à?"
"Hứ!"
"Cho rút lại câu lúc nãy."
"Muộn rồi, em đã bị tổn thương sâu sắc, có sao cũng không bù đắp nỗi đau trong lòng em."
"Em có muốn biết: em trong hình dung của , là như thế nào không?"
"Không muốn! Em không quan tâm! Anh có em cũng không thèm nghe!"
"Anh nghĩ... Em giống như một đóa bách hợp thanh cao, tóc dài đen nhánh mềm mại như lụa, mặc váy áo bồng bềnh như mây trắng, nụ của em nhất định rất ngọt ngào, khiến cho người ta thư thái dễ chịu...
Trước khi biết em, suốt ngày vật lộn trong núi tài liệu, thí nghiệm thất bại liên tục, đề tài không thấy chút đột nào. Suy sụp cùng thất bại khiến bắt đầu mệt mỏi chán nản, mất ngủ, tự kỷ, gần như đổ vỡ. Anh bỏ thí nghiệm, suốt ngày giam mình trong phòng nghiên cứu những số liệu trải dài khắp các trang giấy. Khi quyết định từ bỏ các số liệu không hề ăn khớp đó, từ bỏ năm năm cố gắng vừa rồi thì vô thấy status của em trong chat room: "Chúng ta vẫn còn trẻ, trong lúc thất bại đừng quên đi mơ ước thuở ban đầu, nhiệt huyết thuở ban đầu!" Thái độ lạc quan, vui vẻ, tươi đối mặt với khó khăn của em thực sự khiến kinh ngạc...
Còn nữa, status cá nhân của em rất hài hước, mỗi khi bực bội khó chịu đều thích đọc đi đọc lại, nhanh chóng sảng khoái!
À! Nhân đây luôn: Tinh thần bất khuất chiến đấu với tiếng Anh cấp bốn của em thêm mặc cảm tự ti...
-- Đọc xong chưa? Xong thì đi học bài đi, ngày mai vô thi đừng căng thẳng, chữ viết phải rõ ràng một chút, những điều này rất quan trọng đấy!
Nhớ rõ: Tiểu tiết quyết định thành công!"
"Em không thèm đọc!" Nói xong, càng nghĩ càng ức chế, mạnh tay gõ bàn phím: "Em cấm không lấy chuyện tiếng Anh cấp bốn ra xài xể em, thêm lần nữa em với tuyệt giao luôn!"
"Chúng ta có kết giao với nhau sao?"
Hình như không có! Cô tức mình gõ bàn phím trút giận: "Em cho vào blacklist."
"Anh có thể add lại, em đổi chiêu nào uy hiếp hơn đi!"
"Em mỗi ngày dựng dậy chat lúc ba giờ sáng."
"Thật hả? Anh mong còn không nữa là, em không biết bây giờ buồn ngủ chừng nào đâu."
Cô thật sự nghĩ không ra thủ đoạn trả thù nào ác độc hơn nên đành đầu hàng!
"Em đi ôn bài đây. Bye!"
"Anh đi ngủ tiếp đây. Bye!"
Cô xem đồng hồ, mới hơn tám giờ, ngủ sớm như , đúng là đồ lười biếng!
Lưu lại file chat, đang định thoát khỏi QQ, bỗng vừa đen tối vừa mở phần thiết đặt cá nhân, xóa đi status ban đầu: "Chớ hỏi tuổi, nhất định tôi già hơn ; Chớ hỏi diện mạo, tôi xấu dọa chết người; Chớ hỏi bằng cấp, từ khi người người đều tốt nghiệp đại học, tôi là kẻ mù chữ; Chớ hỏi tên; tên tôi không phải là Bạch Lăng Lăng! Gặp mặt cũng miễn bàn, ơn ngậm miệng lại! Chỉ thích chat, không chat thì quên đi!"
Cô thay bằng một đoạn khác: "Em là một cây hoa loa kèn hoang dã mãi mãi chỉ vì chính mình mà nở hoa... Còn hả? Anh cứ đi! Tìm không ra chứ gì? Em cho tức chết luôn!!!"
Trong buổi thi ngày hôm sau, bài thật cẩn thận, mỗi câu mỗi chữ đều viết nắn nót, dù câu nào cũng lạc đề. Nộp bài xong, việc đầu tiên là chạy ra hàng net, định xem thử ta có bị tức chết hay không.
Nhưng không ngờ là cũng không online.
Tuy nhiên có để lại tin nhắn offline: "Em thi tốt không? Đừng áp lực quá, cứ thả lỏng chút đi! Anh vừa đi tìm một vị giáo sư Toán học chuyện, ông ấy rất có hứng thú với tính toán của , hy vọng có thể cùng thảo luận sâu hơn, có thể sẽ thảo luận với ông ấy rất lâu, sắp tới sẽ không thường xuyên online , em có việc gì cứ nhắn offline cho .
Dạ dày em không khỏe nên em nhớ ăn uống đúng giờ, đừng ăn đồ quá cay nhé!"
Cô đang thất vọng tính bỏ về, bỗng phát hiện đã sửa lại nickname thành: Vĩnh viễn có xa không.(*)
"Tên mới cũng đó, rất dễ nhớ! Em không thể không với rằng, cái tên cũ của em mà muốn hoa mắt!"
----------------------
(*)Trong bản tiếng Trung, ID của này là "永远有多远" (vĩnh viễn hữu đa viễn), này chơi chữ giữa hai chữ "viễn" (có nghĩa là "xa xôi"): "vĩnh viễn" (mãi mãi) và "đa viễn" (xa chừng nào?)
Bạn thấy sao?