Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Hóa ra, từ hai mươi lăm năm trước, Trần Kiến Chu đã lên kế hoạch cho âm mưu “đổi trứng”.
Hóa ra, những năm này, hắn vẫn luôn dùng tiền của tôi để nuôi dưỡng thanh mai trúc mã của hắn ở bên ngoài.
Hóa ra, màn kịch “nhận người thân” ngày hôm nay, cũng là bọn họ đã bàn bạc từ sớm, mục đích là để ép tôi giao ra quyền kiểm soát công ty.
Tất cả mọi người đều bị sự vô liêm sỉ và độc ác của Trần Kiến Chu cho chấn .
Những ánh mắt vốn nhìn tôi đầy khinh bỉ và thương , giờ phút này đều biến thành sự khinh bỉ và phỉ nhổ đối với cha con Trần Kiến Chu.
“Trời ạ, người đàn ông này ghê tởm quá đi mất!”
“Đúng là loại ăn hết tài sản của nhà người ta mà! Dùng tiền của vợ, lại còn muốn tính toán gia sản của vợ nữa!”
“Phượng hoàng nam quả nhiên đáng sợ, loại người này đúng là nên bị ngàn đao vạn kiếm!”
Trần Kiến Chu mặt xám như tro, cả người như bị rút hết xương, đổ sụp trên ghế.
Khuôn mặt già nua của ông Trần, lúc xanh lúc trắng, chỉ vào Trần Kiến Chu, tức đến không nói nên lời.
Còn Tô Tình, ta nhìn những bức ảnh và tin nhắn lộ liễu không thể chấp nhận được, nghe những “ước mơ tương lai tươi đẹp” của mình và Trần Kiến Chu bị công khai trước đám đông, xấu hổ và phẫn nộ đến mức không biết chui vào đâu.
“Không… không phải như vậy…” Cô ta lẩm bẩm, mặt tái mét như tờ giấy.
Người chịu đả kích lớn nhất, không ai khác chính là con trai tôi, Liễu Niệm An.
Con trai nghe trong đoạn ghi âm, người đàn ông mà cậu đã gọi là “bố” suốt hai mươi bốn năm qua, đã gọi tôi bằng những lời lẽ khinh miệt như thế nào, đã tính toán mẹ con chúng tôi ra sao.
Trên khuôn mặt tuấn tú của thằng bé, m.á.u đã rút hết, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ, giờ đây tràn đầy sự hận thù lạnh lẽo và nỗi thất vọng thấu xương.
Nó từng bước đi đến trước mặt Trần Kiến Chu, giọng nói run rẩy vì quá tức giận:
“Tại sao?”
“Tôi đã gọi ông là bố hai mươi tư năm, mà ông đối xử với tôi và mẹ tôi như thế này sao?”
Trần Kiến Chu môi run run, không nói nên lời.
“Ông vì tiền mà ngay cả vợ và con mình cũng có thể bán đứng. Ông… không xứng đáng người!”
Mỗi chữ của Niệm An, đều như một nhát dao, đ.â.m thẳng vào tim Trần Kiến Chu.
Nhìn đứa “con trai” từng là niềm kiêu hãnh của mình giờ đây nhìn mình với ánh mắt đầy căm hận như vậy, Trần Kiến Chu cuối cùng cũng sụp đổ.
Hắn đột nhiên như phát điên, chỉ vào tôi cười lớn: “Ha ha ha ha! Liễu Nhứ! Cô thắng rồi! Cô thật độc ác!”
“Nhưng đừng quên!” Hắn gầm lên với vẻ mặt dữ tợn, “Dù tôi có là loại gì đi nữa! Liễu Niệm An vẫn là con trai của tôi! Nó mang trong mình dòng m.á.u của tôi Trần Kiến Chu! Điều này, vĩnh viễn không thể thay đổi được!”
“Chỉ cần nó là con của tôi, Liễu Diệp Khoa Kỹ, sớm muộn gì cũng là của nhà họ Trần chúng ta!”
Đây là con bài cuối cùng của hắn.
Cũng là chút tôn nghiêm đáng thương cuối cùng của hắn.
Tiếng xì xào bàn tán lại nổi lên.
Đúng vậy, dù Trần Kiến Chu có tệ bạc đến đâu, quan hệ huyết thống là điều không thể phủ nhận.
Liễu Niệm An, rốt cuộc vẫn là con trai của hắn.
Tôi nhìn bộ mặt xấu xa của hắn, khi hắn thua đến đỏ mắt, cố gắng giãy giụa trong tuyệt vọng, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên thật lòng từ đầu đến giờ.
Tôi chậm rãi, từng chữ từng chữ một, rõ ràng nói với hắn:
“Trần Kiến Chu, ai đã cho sự tự tin đó, để nghĩ rằng, Niệm An là con trai của ?”
Tiếng cười điên cuồng của Trần Kiến Chu chợt dừng lại.
Hắn ngây như phỗng nhìn tôi, như thể không hiểu.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trao-con/chuong-5.html.]
Không chỉ hắn, mà tất cả mọi người đều sững sờ.
Kể cả con trai tôi Niệm An.
Tôi đón lấy ánh mắt khó hiểu của Niệm An, nở một nụ cười an lòng với cậu ấy.
Sau đó, tôi nhìn Trần Kiến Chu đang đứng như trời trồng, tàn nhẫn hé lộ sự thật cuối cùng, cũng là sự thật chí mạng nhất.
“Hai mươi lăm năm trước, tôi quả thật đã đổi thứ khác.”
“Tôi không chỉ đổi trứng của thanh mai trúc mã của về.”
“Tôi còn đổi cả tinh trùng của nữa.”
“Cho nên, Trần Kiến Chu,” Tôi nhìn khuôn mặt hắn lập tức mất hết sắc máu, từng chữ từng chữ một, tuyên bố bản án tử hình cho hắn.
“Liễu Niệm An, không những không phải con trai của Tô Tình.”
“Mà cũng không phải con trai của .”
“Nó không hề có một chút quan hệ gì với nhà họ Trần của .”
Cả thế giới, dường như bị ấn nút tắt tiếng.
Mắt Trần Kiến Chu trợn tròn như hai cái chuông đồng, c.h.ế.t lặng nhìn chằm chằm vào tôi, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Biểu cảm trên khuôn mặt hắn, từ kinh ngạc, đến sững sờ, đến khó tin, cuối cùng, hóa thành một sự c.h.ế.t lặng và tuyệt vọng hoàn toàn.
Hắn tiêu đời rồi.
Hy vọng lớn nhất đời hắn, con bài mặc cho hắn nhẫn nhục chịu đựng hơn hai mươi năm, cái gốc để an thân lập mệnh của hắn – đứa con trai mà hắn ngỡ là huyết mạch của mình, từ đầu đến cuối, chỉ là một trò cười.
Ông Trần càng mắt tối sầm lại, một hơi không thở nổi, ngã thẳng đơ về phía sau.
Hiện trường hỗn loạn.
Còn tôi, chỉ bình tĩnh đứng giữa trung tâm của sự hỗn loạn đó.
Ánh mắt tôi, vẫn luôn dõi theo con trai mình.
Niệm An kinh ngạc, không thua kém bất kỳ ai.
Cậu ấy nhìn tôi, trong đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy những cảm phức tạp, có bàng hoàng, có nhẹ nhõm, có may mắn, và còn một chút dò xét cẩn trọng.
Tôi đưa tay về phía cậu ấy.
Cậu ấy gần như không chút do dự, bước đến, và một lần nữa nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Bàn tay cậu ấy, vẫn còn lạnh.
“Mẹ…” Giọng cậu ấy có chút khô khốc, “Mẹ nói… là thật sao?”
“Là thật.” Tôi nhìn vào mắt cậu ấy, vô cùng khẳng định nói, “Con và Trần Kiến Chu, không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Lát nữa, mẹ cũng có thể đưa con đi giám định.”
“Không cần đâu.” Niệm An lắc đầu, cậu ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn, “Mẹ, con tin mẹ.”
Dừng một chút, cậu ấy như lấy hết dũng khí, khẽ hỏi: “Vậy… cha ruột của con, là ai?”
Câu hỏi này, cũng là điều mà tất cả mọi người tò mò nhất.
Nếu không phải của Trần Kiến Chu, vậy là của ai?
Tôi khẽ mỉm cười, còn chưa kịp mở lời.
Cửa phòng họp, một lần nữa bị đẩy ra.
Một người đàn ông dáng người cao ráo, khí chất nho nhã, dưới sự dẫn dắt của Trương trợ lý, bước vào.
Anh ấy mặc một bộ vest màu xám lịch lãm, đeo kính gọng vàng, mày mắt ôn nhuận, cả người toát ra vẻ trầm tĩnh và điềm đạm của một học giả.
Thời gian dường như đặc biệt ưu ái ấy, ngoài vài nếp nhăn gần như không nhìn thấy ở khóe mắt, không để lại quá nhiều dấu vết trên người , ngược lại còn tăng thêm sức hấp dẫn trưởng thành cho .
Bạn thấy sao?