Edit: An Tĩnh
Ngoài miệng Lục Chẩm Tuyết đồng ý đi xem mắt luôn có chủ kiến lớn, tính lại luôn theo ý mình, sao có thể nghe lời như . Ngày hôm sau lập tức mua một vé máy bay đi du lịch nước ngoài,
Cô ở bên ngoài chơi hơn một tháng, ở đây chơi một lúc, lại ở kia chơi một tẹo, đến lúc về nước cũng đã giữa tháng mười.
Ngày đó là một ngày cuối tuần, Tần Hâm đ/ến tìm , hai người cùng ra ngoài dạo phố. Đến buổi tối, hai người ra khỏi trung tâm mua sắm và chuẩn bị tìm một nơi để ăn cơm. Tần Hâm vừa lật tờ nhận xét đại chúng vừa dẫn đường: “Nghe bảo bên này vừa mở một nhà hàng món Tây, mùi vị không tệ, không gian cũng rất tốt.”
Lục Chẩm Tuyết : “Tùy tiện đi, mình thế nào cũng .”
“Vậy thì đến nhà hàng đó đi. Qua đó chỉ mất hai ba phút!” Tần Hâm xem bản đồ, cũng hơi hơi biết đường đi nên sảng khoái cất điện thoại di , kéo Lục Chẩm Tuyết đi về hướng bên kia.
Nói đến lại thật trùng hợp, Lục Chẩm Tuyết đã không gặp lại Lâm Cảnh hai tháng nay, ai có thể ngờ sẽ gặp lại nhau ở nhà hàng món Tây này chứ.
Thời điểm và Tần Hâm bước vào, dường như mắt liếc một cái đã có thể thấy Lâm Cảnh.
Anh và hai người khác đang ngồi ở bàn, bởi vì đó là phía hướng về cửa nhà hàng nên khi Lục Chẩm Tuyết thấy thì đồng thời cũng thấy .
Ánh mắt hai người nhau, Lục Chẩm Tuyết vốn muốn lên tiếng chào hỏi lại nhớ đến lần tranh cãi không mấy vui vẻ lần trước giữa hai người. Cô cảm thấy nếu như mình chào hỏi , đoán chừng Lâm Cảnh cũng sẽ chẳng thèm để ý đến đâu.
Vậy thì cần gì phải để bị đuổi mới xấu hổ.
Nghĩ như nên rất tự nhiên dời ánh mắt đi, kéo Tần Hâm đi đến một bên khác ngồi xuống.
Cô cố ý chọn một hướng mà mình quay lưng về phía Lâm Cảnh, ngồi ngay ngắn cả một buổi tối, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt về phía Lâm Cảnh.
Bởi vì còn phải đi xem phim với Tần Hâm, nên hai người xử lí trong cơm nước rất nhanh, thanh toán xong thì rời đi ngay.
Cô đi rồi, cũng không thèm liếc mắt về phía Lâm Cảnh một cái, dường như không thấy .
*
Tối nay, Triệu Thận phát hiện ra một bí mật.
Làm thân lâu năm, từ một tháng trước khi Lâm Cảnh trở về từ thành phố Giang, Triệu Thận đã sớm phát hiện có gì có không đúng lắm.
Từ trước đến nay Lâm Cảnh là một người có lực kiềm chế bản thân rất mạnh, dù là đi xã giao cũng uống rất ít rượu. Nhưng vào đêm hôm đó, ấy đi tìm Lâm Cảnh lấy một vài món đồ, khi mở cửa ra, đập vào mặt Triệu Thận là mùi rượu dọa cho ấy giật mình.
Anh ấy đi vào nhà trên bàn trà nhỏ một cái, trên bàn đều là những vỏ lon bia rỗng đã uống hết.
Lúc ấy ấy thật sự sợ hết hồn, theo bản năng hỏi: “Người em, cậu không có chuyện gì đấy chứ?”
Lâm Cảnh thấy rất phiền, ngồi trên ghế sofa, không thể kiềm chế mà đuổi người đi: “Không sao, mau lên rồi đi đi.”
Triệu Thận rất ít khi thấy Lâm Cảnh uống nhiều rượu như , phiền lòng nhiều thế kia, ấy cũng không biết chuyện gì đã xảy ra lại không dám hỏi thẳng, không thể gì khác hơn ngoài vội vàng lấy đồ rồi rời đi.
Ngày hôm sau, ấy đến công ty Lâm Cảnh, lúc ấy đang ở trong văn phòng xử lí tài liệu, dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc, so với lúc bình thường thì không có gì khác biệt cả.
Buổi trưa khi Lâm Cảnh tan việc, ấy lấy hết can đảm hỏi một câu, “Tối hôm qua cậu sao? Uống nhiều như à? Người không biết, còn tưởng là cậu thất đấy.”
Lâm Cảnh điềm nhiên, mặt không đổi sắc bước vào thang máy, lạnh lùng đáp một câu: “Cậu đừng nhiều lời nhảm nhí.”
Triệu Thận bị câu này chặn họng, ấy hiểu tính khí của Lâm Cảnh, đã không muốn chuyện, tốt nhất là đừng hỏi gì.
Mặc dù Triệu Thận hiếu kỳ cũng không dám liều hỏi lần nữa.
Vậy mà buổi tối hôm nay, lại cảm giác dường như mình đã phát hiện ra điều gì đó.
Bởi vì ngồi quay lưng về phía cửa, nên không thể phát hiện Lục Chẩm Tuyết đi vào.
Nhưng lại phát hiện Lâm Cảnh một mực im lặng không gì nguyên cả một buổi tối thế mà lại chằm chằm về phía cửa nhà hàng.
Anh cảm thấy tò mò, theo bản năng theo hướng mắt của Lâm Cảnh, quay đầu về hướng cửa. Sau đó lại thấy Lục Chẩm Tuyết.
Rõ ràng cũng thấy Lâm Cảnh lại hoàn toàn không có ý định sẽ đến chào hỏi, mà chỉ cùng đi về một vị trí khác và ngồi xuống.
Thậm chí còn cố ý chọn một chỗ ngồi quay lưng về phía Lâm Cảnh, từ đầu đến cuối, không hề về phía bọn họ dù là một cái.
Triệu Thận cảm thấy rất kì quái, mới bắt đầu còn không phản ứng kịp, tò mò hỏi Lâm Cảnh một câu: “Đó không phải vị tứ tiểu thư của Lục gia sao? Hai người thế nào rồi? Tại sao ấy lại như không quen biết cậu ?”
Anh vừa dứt lời đã phát hiện sắc mặt Lâm Cảnh hơi sai sai, cả người như đang đè nén, khiến cho trong nháy mắt không dám hé miệng tiếp nửa lời.
Nhưng Lâm Cảnh ngược lại không lên tiếng gì, chỉ trầm mặc rót cho mình một ly rượu.
Triệu Thận thân, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
Cả buổi tối, đều dè dặt quan sát sự ưu tư của Lâm Cảnh.
Anh vẫn bình tĩnh táo, thậm chí là bình tĩnh, vẫn chỉ yên lặng, uống một ly lại một ly rượu.
Thỉnh thoảng sẽ lại ngước mắt liếc về phía Lục Chẩm Tuyết.
Triệu Thận bắt ánh mắt Lâm Cảnh Lục Chẩm Tuyết ở phía bên kia, bỗng nhiên nhanh trí, cái gì cũng hiểu rõ rồi.
Trong lòng ấy kinh ngạc vô cùng, trong đầu thầm nghĩ tiểu thư Lục gia này thật lợi , thật đúng là đã kéo đóa hoa lạnh lùng hạ phàm trần gian.
*
Lục Chẩm Tuyết nào biết Lâm Cảnh đang suy nghĩ gì, sau đêm và Lâm Cảnh cãi vã ồn ào đó, đã quyết định sẽ không bao giờ chung đụng gì với nữa cả.
Dù là thừa nhận bản thân đúng thật đã tâm trước rồi quá cao cao tại thượng, khiến cho cảm thấy không muốn có bất kì liên hệ qua lại nào cùng .
Giống như ba đã , Lâm Cảnh và hoàn toàn là hai người qua đường xa lạ.
Một người cao cao tại thượng, một người lại quật cường không chịu thua. Nhất định là một mối quan hệ đối nghịch.
Ngày đó, dì giúp việc đến quét dọn phòng ốc giúp , khi đang sắp xếp lại tủ quần áo thì phát hiện chiếc áo sơ mi lần trước mượn của Lâm Cảnh vẫn còn đó.
Dì giúp việc đã ở nhà mấy năm, quan hệ với rất thân thiết.
Dì thấy áo sơ mi đàn ông, còn với : “Tiểu thư A Tuyết, có phải đã có trai rồi không? Là chàng trai nhà nào, dáng vẻ có đẹp trai không đây?”
Lục Chẩm Tuyết một tiếng, : “Bạn trai ở đâu ra ạ.”
Cô đi tới, lấy chiếc áo sơ mi treo trong tủ ra, : “Lần đó cháu không có quần áo để thay nên mượn người khác, quên trả mất ạ.”
Cô xếp gọn áo sơ mi, đi tìm một chiếc túi và cất vào, đặt trên giường, với dì: “Dì Trần, một chút nữa đi ra ngoài đi gửi giúp cháu với nhé, cháu viết địa chỉ ra cho dì.”
“À, .”
Chuyển phát nhanh nội thành nửa ngày đã đến nơi, buổi tối Lâm Cảnh vừa từ công ty trở về nhà, đi ngang qua cửa chính tiểu khu, bảo an bỗng nhiên gọi lại, cầm một gói hàng chuyển phát nhanh chạy ra : “Lâm tổng, ngài có hàng chuyển phát nhanh đây.”
Gần đây Lâm Cảnh cũng không có hàng chuyển phát nhanh gì cần lấy cả, cúi đầu lướt qua gói hàng, người gửi hàng họ Trần.
Anh chỉ thoáng qua, nhận lấy, tiếng cảm ơn rồi đi thẳng vào trong.
Sau khi Lâm Cảnh về nhà, thuận tay ném gói hàng sang bên bàn trà nhỏ, không lập tức mở nó ra xem ngay.
Anh vừa tháo cà vạt vừa cởi nút áo sơ mi, đi vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Tắm xong lại xử lí một vài công việc, chờ đến khi nhớ đến món hàng chuyển phát nhanh ở phòng khách thì cũng đã là mười hai giờ khuya rồi.
Anh đi ra khỏi phòng ngủ, ngồi trên ghế sofa, mở gói hàng chuyển phát nhanh đó ra.
Nhưng lúc thấy bên trong gói hàng đó là chiếc áo sơ mi của mình, ánh mắt hệt như nhuộm một tầng băng giá lạnh lẽo, khuôn mặt trở nên âm trầm sắc lạnh.
Qua mấy giây, cau có trực tiếp ném chiếc áo sơ mi vào thùng rác bên cạnh, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Mấy ngày nay, luôn luôn nhắc nhở bản thân cùng lắm chỉ là một người phụ nữ, có gì mà không thể quên đâu.
Nhưng tối nay vẫn mất khống chế.
Trong lòng nhạt, hôm nay Lục Chẩm Tuyết thật sự quyết định sẽ không gặp mặt nữa có phải không.
Rõ ràng ở cũng không xa, phòng của thậm chí còn không cho người khác , thế mà ngay cả một chiếc áo sơ mi, còn dùng phương thức chuyển phát nhanh để gửi tới cho .
Anh với chính mình, có lẽ lại chơi trò lạt mềm buộc chặt rồi đây.
Cô luôn luôn thích và biết cách chơi những trò lừa bịp này mà.
Nhưng đây thật sự là thủ đoạn bịp bợm của ư?
Hay từ trước đến nay thực sự không để ăn vào mắt mình.
__
Lời tác giả:
Lâm tổng tức chết rồi.
Bạn thấy sao?