Tránh Xa Nam Phụ [...] – Chương 5

5

Tôi vẫn nhớ có lần, khi Phùng Tĩnh Trạch đi công tác, Dư Miểu Miểu dẫn theo hai gã bảo vệ vào nhà, ấn đầu tôi xuống bồn rửa mặt trong phòng tắm.

Mỗi khi tôi gần như sắp ngạt thở, ta lại để tôi ngẩng lên thở vài hơi, rồi lại tiếp tục ấn đầu tôi xuống nước.

Cô ta hành hạ tôi suốt gần một giờ đồng hồ, đến khi cảm thấy chán mới chịu buông tha.

Những trò bắt nạt như thế không để lại bất kỳ vết thương nào trên người tôi, khi Phùng Tĩnh Trạch về, tôi kể lại cho ta, ta không tin một lời nào, thậm chí còn nhíu mày trách mắng tôi.

Khi đó, cảm duy nhất của tôi là ấm ức, hoàn toàn không có chút bất mãn hay oán giận nào đối với việc ta không tin tôi. 

Đó chính là sức mạnh của cốt truyện. 

Tôi mù quáng, lại hoàn toàn không nhận ra. 

Dư Miểu Miểu nằm úp trên ghế sofa, thở hổn hển nặng nề. 

“Anh Phong sắp về rồi! Cô dám đối xử với tôi như thế, ấy sẽ không tha cho đâu!” 

Tôi thản nhiên nhún vai: 

“Tùy !” 

Không buồn để ý đến ta nữa, tôi đi vào phòng thu dọn đồ đạc. 

Quần áo thì quá nhiều, mất thời gian thu xếp, nên tôi chẳng buồn mang theo. 

Tôi chỉ gom những giấy tờ tùy thân, chứng chỉ cùng các tài liệu quan trọng, cũng như những món đồ quý giá mà tôi tự mua. 

Khi chuẩn bị rời đi, tôi đột nhiên nhớ ra một việc. 

Tôi đi ra ban công, cầm một cây gậy phơi đồ, nằm bò xuống cạnh giường ngủ, khó khăn lắm mới lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng dưới gầm giường. 

Trong chiếc thẻ này, có 25 triệu mà Phùng Tĩnh Trạch trả lại tôi. 

Năm đó, tôi đưa 20 triệu để trả nợ. Sau khi vực dậy sự nghiệp, đã chuyển vào tài khoản của tôi 25 triệu, trong đó rõ 5 triệu là tiền lãi. 

Khi đó tôi đã phản ứng thế nào nhỉ? 

Tôi tức giận chất vấn , tại sao lại vội vàng trả tiền cho tôi, còn trả cả vốn lẫn lãi? Anh muốn cắt đứt quan hệ với tôi đến sao? 

Tôi đau khổ nghĩ rằng, hành đó của chính là muốn phủi sạch mọi liên quan, không muốn có bất kỳ ràng buộc nào với tôi nữa. 

Sau đó, tôi lấy chiếc thẻ mà chuyển tiền, tức giận ném nó xuống đất ngay trước mặt

Chiếc thẻ rơi xuống đất, nảy lên một chút rồi lăn vào gầm giường. 

Vì đang tức giận, tôi chẳng buồn dùng số tiền trong thẻ, sau đó thậm chí còn quên luôn việc lấy nó ra khỏi gầm giường. 

Thật đúng là ngốc nghếch không chịu nổi. 

7

Tôi kéo vali đến cửa lớn thì đột nhiên cửa bị mở ra từ bên ngoài. 

Phùng Tĩnh Trạch đứng ở cửa, trên tay cầm một chiếc bánh ngọt nhỏ. 

“Em sao mà—” 

Anh còn chưa hết câu, Dư Miểu Miểu đã đột ngột nhảy bật dậy từ sofa, vừa gào khóc vừa lao về phía , nhào vào lòng

Cú lao quá mạnh chiếc bánh trong tay rơi xuống đất. 

“Anh Phong, phải báo thù cho em!” Dư Miểu Miểu khóc lớn, giọng đầy vẻ tủi thân. 

“Miểu Miểu, chuyện gì xảy ra với em ?” Phùng Tĩnh Trạch kinh ngạc ta trong lòng mình. 

Lúc này, Dư Miểu Miểu trông thật thê thảm: hai má sưng đỏ, tóc tai bù xù, hoàn toàn mất hết hình tượng. 

Cô ta đứng thẳng dậy, chỉ tay vào tôi, tức tối hét lên: 

“Là ta! Bạch Thích Nhan đánh em!” 

Phùng Tĩnh Trạch tôi đầy nghi hoặc: 

“Thích Nhan, sao em xuất viện rồi?” 

“Em ta đánh em đấy! Anh Phong, ta đánh em thành ra thế này! Mau báo thù cho em!” Dư Miểu Miểu không hài lòng khi thấy vẫn bận tâm đến chuyện khác. 

Phùng Tĩnh Trạch như để lấy lệ, quay sang hỏi tôi: 

“Em đánh Miểu Miểu à?” 

“Cô ta thì cứ cho là đi!” Tôi nhún vai, mỉa mai: “Dù sao thì cũng chỉ tin lời ta mà thôi.” 

Phùng Tĩnh Trạch cau mày, quay sang Dư Miểu Miểu với ánh mắt trách móc: 

“Em không nên vì muốn vu oan cho ấy mà tự mình bị thương như thế. Đây chẳng phải là kiểu ‘ người một nghìn, tự tổn tám trăm’ sao? Thật quá đáng rồi!” 

Dư Miểu Miểu trợn to mắt, như thể không tin vào tai mình: 

“Anh em vu oan cho ta?” 

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Phùng Tĩnh Trạch thở dài, giọng bất lực: 

“Thích Nhan vừa xuất viện, cơ thể còn yếu, sao có sức để đánh em? Hơn nữa, ấy trước giờ luôn dịu dàng, lương thiện, không bao giờ tay đánh người.” 

Dư Miểu Miểu gần như bật khóc vì tức giận: 

“Tôi thật sự không vu oan cho ta! Chính ta đã đánh tôi!” 

Không ngờ rằng, Dư Miểu Miểu cũng có ngày này. 

Cuối cùng ta đã hiểu cảm giác bị nghi ngờ, không tin tưởng mà trước đây tôi từng trải qua. 

Nhưng ta không chịu đựng giỏi như tôi, chắc chắn là sắp tức đến phát điên rồi. 

Quả nhiên, ta lớn tiếng hét lên: 

“Anh Phong, em ghét !” 

Rồi không ngoảnh đầu lại, ta chạy thẳng ra khỏi cửa. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...