4
Từ nội dung tiểu thuyết đã xuất hiện ở nửa đầu và bản tóm tắt, tôi – hay chính xác hơn là nhân vật Bạch Thích Nhan – có một tuyến nhân vật vô cùng gượng ép.
Hình tượng của tôi thì hoàn hảo, số phận lại đầy trắc trở.
Tôi sinh ra là một tiểu thư con nhà giàu, lớn lên trong sự cưng chiều của cha mẹ, muốn gì nấy.
Nhưng tôi lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện từ nhỏ, học lực xuất sắc, đồng thời cân bằng nhiều sở thích, tài năng của mình, có thể gọi là tài sắc vẹn toàn.
Cuộc đời tôi vốn dĩ suôn sẻ, như một con đường trải nhựa thẳng tắp, vì một cuộc gặp gỡ mà rẽ ngoặt, trở thành con đường đồi núi gồ ghề, không bao giờ có sự yên ổn.
Tại buổi xem mắt cha mẹ sắp xếp, tôi gặp Phùng Tĩnh Trạch – người đàn ông đang chơi đàn piano trong nhà hàng sau khi gia đình sản.
Từ đó, tôi đã ngay từ cái đầu tiên.
Cuộc đời tôi rẽ ngoặt 180 độ, từ một cuộc sống êm đềm bình thường, trở thành chuỗi ngày đầy bất trắc và gian nan.
Gia đình Phùng Tĩnh Trạch sản, rơi vào cảnh sa sút, bị những người trong giới từng quen biết chế giễu, ngay cả Dư Miểu Miểu – người luôn bảo vệ – cũng không còn xuất hiện nữa.
Anh nhiều công việc cùng lúc, bôn ba khắp nơi chỉ để trả hết nợ của gia đình.
Trong cảnh đó, ngoài vẻ ngoài ưa , chẳng còn gì đáng giá.
Nhưng Bạch Thích Nhan lại ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Trong buổi hẹn hò xem mắt với người khác, tôi bị vẻ ngoài điển trai của người đàn ông đang chơi piano thu hút, không thèm để ý đối tượng xem mắt đang gì, thậm chí quên mất những phép tắc cơ bản.
Phùng Tĩnh Trạch khi đó, với hoàn cảnh gia đình sản và món nợ khổng lồ, rõ ràng không phải là đối tượng lý tưởng.
Nhưng tôi như bị trúng tà, mỗi ngày đều đến nơi việc, ngóng trông .
Cha mẹ tôi dĩ nhiên không chấp nhận Phùng Tĩnh Trạch, họ không muốn con mình qua lại với .
Để ngăn cản mối quan hệ này, họ thậm chí nhốt tôi ở nhà, không cho tôi bước chân ra ngoài.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cha mẹ tôi gặp tai nạn giao thông trên đường và qua đời.
Kể từ đó, không còn ai có thể ngăn cản tôi đến bên người đàn ông đó nữa.
Sau khi cha mẹ qua đời, tôi trở thành người thừa kế duy nhất, sở hữu một khối tài sản khổng lồ.
Tôi muốn dùng tiền để giúp Phùng Tĩnh Trạch trả nợ, giúp thành lập công ty.
Có lẽ để bảo vệ hình tượng nam phụ, tác giả đã sắp xếp để chỉ nhận 20 triệu từ tôi, vừa đủ để trả hết nợ.
Còn về việc sau này lập công ty và khôi phục sự nghiệp, kiên quyết không nhận thêm sự giúp đỡ từ tôi.
Dẫu , tôi vẫn luôn ở bên , không rời nửa bước.
Cô ấy giao công ty cha mẹ để lại cho một nhà quản lý chuyên nghiệp điều hành, còn bản thân thì chỉ tập trung xoay quanh Phùng Tĩnh Trạch, chăm lo cho cuộc sống thường ngày của , người vợ đảm đang, giúp toàn tâm toàn ý phấn đấu cho sự nghiệp.
Phùng Tĩnh Trạch đã thành công. Trong một khoảng thời gian rất ngắn, tái xây dựng lại doanh nghiệp gia đình, thậm chí còn vượt xa quy mô tập đoàn trước đây.
Khi và Bạch Thích Nhan cuối cùng cũng có một cuộc sống êm ấm, nữ chính đã trở lại.
Dư Miểu Miểu, vì thấy nam chính có hành mập mờ với người phụ nữ khác, đã tức giận ly hôn và trở về.
Sau khi nữ chính trở lại, Phùng Tĩnh Trạch nhận toàn bộ trách nhiệm chăm sóc ấy, thậm chí còn đưa ấy về nhà ở cùng.
Trong một chuyến du ngoạn trên biển, Dư Miểu Miểu và Bạch Thích Nhan cùng rơi xuống nước.
Phùng Tĩnh Trạch đã cứu nữ chính.
Còn Bạch Thích Nhan, của , đã thiệt mạng trong tai nạn lần này.
Tiểu thuyết chỉ viết đến đây.
5
Đúng , trong tiểu thuyết, tôi đã chết.
Từ bản tóm tắt cũng có thể thấy, sau đó không còn bất kỳ đoạn nào nhắc đến Bạch Thích Nhan nữa.
Nhưng không biết vì lý do gì, tôi lại không chết.
Tôi nghĩ, có lẽ là do ý chí sinh tồn mãnh liệt của tôi.
Khi bị chìm xuống nước, trong lòng tôi trào dâng một cảm giác không cam tâm mãnh liệt, tôi không muốn c.h.ế.t như thế này.
Những hình ảnh trong cuộc đời tôi hiện lên trước mắt, và tôi nhận ra rằng, suốt bao năm qua, tôi chưa điều gì có ý nghĩa.
Ngoài việc chăm chỉ học hành khi còn đi học, vừa tốt nghiệp xong gặp Phùng Tĩnh Trạch, cuộc đời tôi liền xoay quanh ta.
Tôi không cam tâm, không muốn cuộc đời mình kết thúc như .
Không muốn phí hoài một lần sinh ra trên cõi đời này.
Tôi cảm thấy vẫn còn rất nhiều điều chưa kịp , cuộc đời rực rỡ của tôi vẫn chưa bắt đầu.
Sau đó, linh hồn tôi bước vào căn phòng tối đen và thấy cuốn tiểu thuyết kia.
Nhìn lại cuộc đời mình từ góc độ của một người ngoài cuộc, tôi cảm thấy đầy mâu thuẫn.
Có vẻ như, vì nhân vật của tôi không quan trọng, tác giả thậm chí không buồn đầu tư thời gian và công sức để xây dựng nó.
Bạn thấy sao?