Giọng của đầy hoảng loạn chưa từng có:
“Em cho biết, sao để em nguôi giận?”
Chưa đợi tôi mở miệng, đã tự mình tiếp:
“Anh cũng sẽ nhảy xuống nước, trải nghiệm cảm giác ngạt thở một lần, không? Em đứng trên bờ , em không cho lên, sẽ không lên, không?”
Tôi thở dài:
“Anh có biết tại sao lần này tôi và Dư Miểu Miểu lại cùng rơi xuống nước không? Là ấy cố kéo tôi xuống.”
“Không thể nào!” Phùng Tĩnh Trạch theo phản xạ lập tức phản bác, nhận ra giọng điệu của mình không ổn, hạ giọng giải thích:
“Miểu Miểu chiều chuộng từ nhỏ, đúng là có chút kiêu ngạo và bốc đồng, ấy không phải là người không biết chừng mực. Cô ấy không thể giỡn với những trò nguy hiểm như . Cô ấy cũng không biết bơi, sao có thể tự đặt mình vào huống nguy hiểm?”
Tôi khẽ nhạt:
“Cô ấy sẽ không tự đặt mình vào nguy hiểm, vì ấy biết, sẽ lập tức nhảy xuống cứu ấy trước tiên.”
“Giống như những gì ấy đã trước khi kéo tôi xuống nước: người cứu chắc chắn sẽ là ấy, và ấy sẽ khiến tôi thua tâm phục khẩu phục.”
Phùng Tĩnh Trạch vẫn không tin, lẩm bẩm:
“Không thể nào, Miểu Miểu sao có thể chuyện như ? Cô ấy đúng là tính cách có trẻ con, tuyệt đối không độc ác đến mức đó…”
Đương nhiên không tin.
Trong mắt , Dư Miểu Miểu chỉ là một tiểu thư kiêu ngạo vì gia đình nuông chiều.
Anh luôn nghĩ rằng bản chất ấy là một đơn thuần, đáng , không có ý xấu và sẽ không điều ác.
Ngay cả khi ấy từng rời xa lúc sản và sa cơ lỡ vận, cắt đứt mọi liên lạc, cũng cho rằng đó là do cha mẹ ấy ngăn cản, chứ không phải ý muốn của ấy.
Thậm chí khi ấy bất chấp sự phản đối của gia đình, lén lút đi đăng ký kết hôn rồi bỏ trốn cùng Chu Niên Vọng, cũng nghĩ rằng đó là vì ấy quá đơn thuần, bị những lời hoa mỹ của Chu Niên Vọng lừa gạt.
Dư Miểu Miểu luôn giữ hình tượng trước mặt , không bao giờ để lộ mặt xấu xa của mình.
Nhưng trước mặt tôi thì khác.
Cô ta từng sai bảo vệ giữ tôi lại, tự tay tát tôi, mắng tôi là đồ tiện nhân, rằng tôi cứ quấn lấy “ Phong” của ta không buông.
Hai má tôi sưng đỏ vì bị tát.
Phùng Tĩnh Trạch một giây trước còn đau lòng vì tôi, nghiến răng muốn bắt kẻ ra chuyện này phải trả giá.
Nhưng khi tôi ra sự thật, lại không tin, cho rằng tôi không nên bôi nhọ Dư Miểu Miểu.
Dư Miểu Miểu thậm chí còn chẳng cần xuất hiện, không cần tự mình biện hộ, cũng lập tức đứng về phía ta mà không cần suy nghĩ.
Khi đó, tôi chỉ buồn bã và thất vọng trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ cần Phùng Tĩnh Trạch dỗ dành vài câu, tôi lại dễ dàng tha thứ cho .
Đúng là kỳ lạ.
3
Kể từ lần đó, mỗi khi Dư Miểu Miểu bắt nạt tôi, tôi cũng không với nữa.
Vì có , cũng không tin.
Giống như bây giờ.
Anh vẫn đang khuyên nhủ tôi với vẻ đầy chân thành:
“Miểu Miểu chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, ấy không có tâm địa xấu đâu—”
“Tôi muốn ăn cháo.”
Phùng Tĩnh Trạch ngừng lời, sững sờ:
“Hả? Gì cơ?”
“Ba ngày không ăn gì, tôi đói lắm rồi.”
“Được, em muốn ăn cháo phải không? Anh đi mua ngay, cháo thịt nạc rau xanh không?” Anh phản ứng lại, giọng lộ rõ sự vui mừng.
“Được.” Tôi đáp qua loa.
Bây giờ, tôi chỉ muốn tìm cách để ra ngoài, không muốn thấy gương mặt của thêm nữa.
Sau khi Phùng Tĩnh Trạch rời đi, tôi tìm đến bác sĩ.
Dù bác sĩ khuyên tôi nên ở lại để tiếp tục theo dõi, tôi kiên quyết xuất viện ngay lập tức.
Hoàn tất thủ tục xuất viện, khi bước ra khỏi cổng bệnh viện, đã hơn nửa tiếng trôi qua, và Phùng Tĩnh Trạch vẫn chưa quay lại sau khi đi mua cháo.
Mãi đến khi tôi ngồi vào chiếc taxi trở về nhà, điện thoại của tôi mới vang lên với cuộc gọi từ Phùng Tĩnh Trạch.
“Miểu Miểu bị trật chân khi xuống cầu thang, ấy gọi cho khóc vì đau. Chắc là nghiêm trọng lắm, phải quay lại xem sao. Thích Nhan, em đừng lo, đã nhờ dì Trương mang cháo đến cho em rồi, khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới—”
Tôi lập tức dập máy, rồi tắt nguồn, tất cả diễn ra chỉ trong một nhịp.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Ngồi ở ghế sau của taxi, tôi nhắm mắt lại, cuối cùng có thời gian để bắt đầu nhớ lại nội dung cuốn sách đó.
Ba ngày hôn mê vừa qua, tôi không hoàn toàn mất ý thức, mà giống như bước vào một căn phòng tối tăm, kín mít.
Trước mặt tôi xuất hiện một cuốn sách.
Chính xác mà , đó là một cuốn tiểu thuyết chưa viết xong.
Khi tôi đọc, trong lòng như dậy sóng.
Hóa ra, thế giới mà tôi đang sống chỉ là một cuốn tiểu thuyết, chủ đề lại còn là ngược luyến tàn tâm.
Nam nữ chính lần lượt là Dư Miểu Miểu và Chu Niên Vọng.
Hai người họ trải qua hàng loạt lần chia tay, tái hợp, tự hành hạ lẫn nhau, cuối cùng lại thành công quay về bên nhau, hạnh phúc viên mãn.
Nửa sau của câu chuyện vẫn chưa viết xong, tôi đã thấy dàn ý của toàn bộ cuốn sách từ phần đầu.
Phùng Tĩnh Trạch là nam phụ si , người thanh mai trúc mã luôn bảo vệ nữ chính từ nhỏ.
Mỗi khi nữ chính gặp khó khăn, luôn là người đầu tiên ra tay giúp đỡ, vô dấy lên sự ghen tuông của nam chính, góp phần thúc đẩy cảm của cặp đôi chính.
Nếu Phùng Tĩnh Trạch coi là nam phụ có khá nhiều đất diễn, thì tôi, kẻ luôn theo sau một cách mù quáng, chỉ có thể xem là vai pháo hôi.
Một nữ nhân vật phụ bên lề, nhiệm vụ là đồng hành cùng nam phụ vượt qua giai đoạn khó khăn, giúp vực dậy sự nghiệp, rồi sau đó nhanh chóng bị gạt ra khỏi câu chuyện.
Rõ ràng là một công cụ không hơn không kém.
Bạn thấy sao?