Không hổ danh là những nhân vật xây dựng bởi cùng một tác giả.
Phùng Tĩnh Trạch, nam phụ này, so với nam chính và nữ chính, mức độ điên rồ của ta không hề thua kém.
Đúng là biến thái.
Trong mắt ta, việc tôi và chia tay hoàn toàn là lỗi của Dư Miểu Miểu.
Mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu ta.
Còn bản thân ta thì không có bất kỳ sai lầm nào.
Cô mà ta đã bảo vệ từ nhỏ, người thanh mai trúc mã của ta, chỉ trong chớp mắt, ta có thể nhẫn tâm hủy hoại không thương tiếc.
Thấy ta trở thành người tàn tật, ta vẫn còn cho rằng hình như thế là quá nhẹ.
“Loại người như ta, c.h.ế.t cũng không đáng tiếc.” Anh ta lạnh lùng .
Lòng tôi lạnh buốt.
Tôi chưa từng biết, ta lại là một người tàn nhẫn và độc ác đến như .
“Phải tránh xa kiểu người này,” tôi tự nhủ với mình.
“Phùng Tĩnh Trạch, tôi muốn với một chuyện.” Qua điện thoại, tôi : “Không là thật, hoàn toàn không phải chuyện lùi một bước để tiến hai bước, cũng không phải vì ghen tuông hay giận dỗi. Lần tôi rơi xuống nước, biết đấy, tôi đã trải qua cảm giác ngạt thở trong chốc lát. Cứ như thể tôi đã c.h.ế.t một lần và sống lại, tôi nhận ra rằng mình không còn nữa. Tất cả những gì tôi đều là sự thật, nên hãy từ bỏ đi, đừng tìm tôi nữa.”
Nói xong, không đợi ta phản ứng, tôi nhanh chóng dập máy.
Lần này, chắc ta sẽ thực sự từ bỏ chứ?
15
Vì sợ Phùng Tĩnh Trạch tiếp tục tìm đến, mỗi khi ra ngoài, tôi đều cần đến bốn vệ sĩ bảo vệ sát cánh.
Sau một thời gian, tôi nhận ra dường như ta đã từ bỏ.
Có lẽ những lời tôi đã phát huy tác dụng.
Cuối cùng, ta cũng chịu buông tay.
Những ngày tiếp theo, tôi sống rất thoải mái.
Thỉnh thoảng tôi gặp gỡ cả nhà họ Chu, cùng uống trà và tâm sự.
Dự án mà chúng tôi cùng đầu tư đã khởi , tôi chỉ cần chịu trách nhiệm đầu tư, còn việc kinh doanh đều do ấy phụ trách.
Sau này, tôi chỉ việc ngồi yên mà đợi nhận tiền.
Vì có tiền và thời gian rảnh, tôi lại đi chơi một chuyến ở thảo nguyên châu Phi.
Khi trở về, tôi giảm số lượng vệ sĩ đi theo xuống còn một người.
Phùng Tĩnh Trạch đã rất lâu không xuất hiện trước mặt tôi, có lẽ ta đã thực sự từ bỏ ý định tái hợp.
Bốn vệ sĩ đúng là quá tốn kém, không cần thiết nữa.
Tuy nhiên, việc chỉ có một vệ sĩ đi cùng lại dễ xảy ra sơ sót.
Khi tôi đi dạo cả ngày và vào nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại, bất ngờ có người từ phía sau dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng tôi, khiến tôi bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở trên một con tàu.
Qua cửa sổ căn phòng, tôi có thể thấy mặt biển xanh biếc bên ngoài.
Đang mơ hồ không hiểu chuyện gì, thì có người mở cửa bước vào.
Tôi ngẩng lên , là Phùng Tĩnh Trạch.
“Thích Nhan, em thật quá cẩn thận, ngày nào cũng mang vệ sĩ theo sát. Để bắt em, đã kiên nhẫn chờ đợi suốt mấy tháng.” Anh ta thậm chí còn nở một nụ .
“Anh định gì?” Tôi cảnh giác hỏi.
Phùng Tĩnh Trạch đưa tôi ra boong tàu:
“Chỗ này, em thấy quen không?”
Tôi xung quanh, đây chẳng phải là con tàu mà trước đây tôi bị rơi xuống nước sao?
Vị trí chúng tôi đang đứng bây giờ cũng chính là nơi tôi và Dư Miểu Miểu từng đứng.
Chính tại đây, ta đã dùng lời lẽ khiêu khích tôi, cuối cùng kéo tôi ngã xuống nước cùng mình.
Rõ ràng bản thân cũng không biết bơi, ta vẫn dám liều lĩnh như .
Đúng là một kẻ điên.
Những người này chẳng ai là bình thường cả.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng tôi. Tôi cẩn thận hỏi:
“Rốt cuộc muốn gì?”
“Những lời em lần trước, tin.”
“Lời gì?” Tôi ngơ ngác.
Anh ta tiếp tục:
“Em từng , sau khi rơi xuống nước, trải qua cảm giác ngạt thở và tỉnh lại, dành cho đã biến mất. Đồng thời, rất nhiều ký ức về cũng không còn nữa. Anh tin điều đó, vì đã cảm nhận .”
Ánh mắt ta lóe lên một tia điên cuồng. Anh ta bất ngờ lao tới nắm chặt lấy tôi, giọng đầy phấn khích:
“Vì , nghĩ ra một cách. Trên con tàu này, ở mặt biển này, em hãy rơi xuống nước một lần nữa, lại ngạt thở một lần nữa. Sau khi tỉnh lại, chắc chắn em sẽ khôi phục lại cảm dành cho . Tình của em đã bị bỏ quên dưới đáy biển, cần phải tìm lại.”
“Đây là logic quái quỷ gì thế?” Tôi trợn tròn mắt, giọng đầy sợ hãi:
“Anh điên rồi sao?”
“Đúng! Anh điên rồi!” Anh ta gào lên: “Trước đây, em luôn bằng ánh mắt dịu dàng, bất kể gì, em cũng sẽ tha thứ. Em mang cả trái tim chân thành đặt trước mặt , dốc hết tất cả cho .”
“Bây giờ, người từng hết lòng như thế đã không còn nữa. Anh nhất định phải tìm lại ấy. Cô ấy là người duy nhất trên thế giới này đối xử tốt với mà không cần hồi đáp. Anh không thể để mất ấy!”
Anh ta siết chặt cánh tay tôi đến mức tôi không thể thở .
Trong lúc giãy giụa, tôi bỗng phát hiện ở phía xa có một chiếc du thuyền đang tiến về phía này.
Tôi lập tức hét lớn:
“Cứu tôi với!”
16
Phùng Tĩnh Trạch bịt miệng tôi lại, khiến tôi không thể kêu cứu.
Anh ta kéo tôi đến gần lan can.
“Lần trước, em và Dư Miểu Miểu cũng ngã xuống từ chỗ này, đúng không?”
“Thích Nhan, đừng sợ. Anh sẽ cùng em xuống nước, đến thời khắc cuối cùng, sẽ cứu em, sẽ không để em gặp nguy hiểm thật sự.”
Tôi rưng rưng nước mắt, điên cuồng lắc đầu.
Chiếc du thuyền kia sau khi tiếp cận đã biến mất phía sau con tàu chúng tôi.
Ánh mắt tôi càng thêm tuyệt vọng.
Lúc này, Phùng Tĩnh Trạch mỉm , kéo tôi ngã xuống biển.
“Bạch Thích Nhan, em!” Anh ta hét lên như khi cả hai rơi xuống nước.
Tôi vùng vẫy dưới nước trong chốc lát, cảm giác sợ hãi ngạt thở chưa kịp ập đến thì có người đã bơi đến và kéo tôi lên.
Tôi đưa lên mặt nước, thở hổn hển, ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Người cứu tôi là vệ sĩ mà tôi để lại, cùng với cảnh sát mà ta đưa tới.
Ngay khi lên tàu, Phùng Tĩnh Trạch đã bị cảnh sát bắt giữ.
Dù tôi chỉ giữ một vệ sĩ bên mình, tôi không hề lơ là.
Trên sợi dây chuyền ở cổ tôi, có lắp một thiết bị định vị.
Bất kể tôi ở đâu, vệ sĩ đều có thể biết .
Tôi đã dặn ta, nếu tôi bị Phùng Tĩnh Trạch đưa đi, ta phải báo cảnh sát.
Và tốt nhất là đợi sau khi Phùng Tĩnh Trạch điều gì đó cho tôi, rồi mới ra tay.
Như , tội danh của ta sẽ nặng hơn.
Lúc ở trên tàu, khi chiếc du thuyền chạy ngang qua, tôi đã thấy vệ sĩ trên đó ra hiệu với mình.
Lúc đó, tôi an tâm rằng chắc chắn mình sẽ cứu.
May mắn thay, vệ sĩ đã đúng như lời tôi dặn, đợi đến khi tôi bị Phùng Tĩnh Trạch đẩy xuống nước mới hành .
Giờ đây, Phùng Tĩnh Trạch không chỉ bị buộc tội bắt cóc, mà còn cả tội danh cố ý g.i.ế.c người.
Biết đâu, ta lại có cơ hội “đoàn tụ” với Chu Niên Vọng trong tù.
Chiếc tàu quay đầu, trở về bờ.
Tôi đứng trên boong tàu, gió biển thổi qua nhẹ nhàng.
Sau khi trải qua một vụ mưu kinh hoàng, tâm trạng tôi lại chưa bao giờ nhẹ nhõm đến thế.
Thế giới này, không còn những nam chính, nữ chính hay nam phụ định sẵn nữa.
Thế giới không còn xoay quanh họ.
Chúng tôi đều đã tự do, sống vì chính mình.
Mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời của mình.
Bạn thấy sao?