Tránh Xa Nam Phụ [...] – Chương 1

1

1

Khi mở mắt, hình ảnh đầu tiên tôi thấy là Phùng Tĩnh Trạch đang ở bên giường bệnh của mình.

Anh gục đầu lên mép giường, tay chống cằm, nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ thoáng qua, làn da sạm hơn, quầng thâm mắt rõ rệt, cằm còn lởm chởm râu chưa cạo.

Trông vô cùng tiều tụy.

Trước đây, thấy như , phản ứng đầu tiên của tôi là đau lòng.

Nhưng bây giờ, tôi lại chẳng có cảm giác gì.

Có lẽ vì nằm quá lâu, tôi cảm thấy toàn thân ê ẩm, không nhịn mà cử nhẹ một chút.

Phùng Tĩnh Trạch lập tức mở mắt, tôi đầy vui sướng.

“Thích Nhan, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!” Giọng khàn khàn: “Mấy ngày qua sợ muốn chết.”

“Mấy ngày?” Tôi cau mày: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

“Ba ngày, em đã hôn mê suốt ba ngày. Nếu em không tỉnh, định bay ra nước ngoài mời chuyên gia. May mà—” Anh kích nắm lấy tay tôi: “Anh chưa bao giờ hoảng loạn đến .”

“Thật sao? Lúc Dư Miểu Miểu kết hôn cũng không hoảng loạn thế à? Lúc ấy rơi xuống nước cũng không hoảng loạn thế à?”

Giọng tôi nhẹ nhàng, chỉ đơn thuần là tò mò, hoàn toàn không có ý châm chọc.

Ánh mắt Phùng Tĩnh Trạch thoáng lóe lên, sau đó bật , vẻ mặt lộ rõ sự tự tin và hiểu rõ hình.

“Thích Nhan, em đang ghen đúng không?”

Anh đưa tay xoa nhẹ đầu tôi, giọng mang theo ý an ủi: “Miểu Miểu lớn lên cùng . Anh từng thích ấy, sau khi ấy kết hôn, cảm ấy đã hoàn toàn buông bỏ. Bây giờ, chỉ coi ấy là em , từ nhỏ đã quen chăm sóc ấy rồi.

Vì thế, khi thấy ấy rơi xuống nước, mới vô thức lao đi cứu ấy trước.”

Giọng tôi bình thản:

“Lời có thể dối trá, ánh mắt thì không, cơ thể cũng không. Khi bơi về phía ấy, sự hoảng loạn trong mắt , tôi thấy rõ mồn một. Trong khoảnh khắc nguy cấp, trong mắt chỉ có ấy. Còn tôi, chính thức của , lúc đó cũng rơi xuống nước, lại không biết bơi. Anh bơi qua ngay cạnh tôi, thậm chí chẳng thèm tôi lấy một lần.”

Phùng Tĩnh Trạch thừa nhận sai lầm rất nhanh chóng:

“Anh sai rồi.”

Anh một cách thản nhiên:

“Từ nhỏ đến lớn, luôn là người bảo vệ Miểu Miểu. Vì , khi thấy ấy gặp nguy hiểm, bản năng của là lao đến cứu ấy.”

Anh nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy chân thành:

“Anh biết như là sai, hãy cho thời gian. Sau này nhất định sẽ thay đổi. Em là của , bất cứ lúc nào, đều phải đặt em ở vị trí số một. Xin lỗi, Thích Nhan, đã khiến em thất vọng.”

Lời giải thích này, thoạt nghe qua, có vẻ rất hợp lý.

Lời xin lỗi và cam kết của ta cũng nghe rất chân thành.

Tôi nghĩ, nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho ta.

Tôi vốn dĩ là như , không có nguyên tắc hay giới hạn gì với ta.

Chỉ cần ta sẵn sàng ở bên tôi, tôi sẽ không do dự mà hy sinh tất cả, không oán không hối.

Nghĩ về chính mình trước đây, tôi không khỏi nhíu mày.

Hóa ra tôi lại là một người mù quáng vì như sao?

“Đúng là đã sai, và tôi cũng không muốn tha thứ cho . Chúng ta chia tay đi.”

Phùng Tĩnh Trạch lập tức tôi, đồng tử ta co rút lại.

Chiếc cốc trong tay vừa cầm lên “choang” một tiếng rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

2

Sự ngạc nhiên của Phùng Tĩnh Trạch chỉ kéo dài trong giây lát.

Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tôi với ánh mắt thoáng nét không vui:

“Anh hiểu em không thoải mái trong lòng, đừng lấy chuyện chia tay ra giỡn.”

Vẻ mặt trở nên lạnh lùng:

“Thích Nhan, chuyện này không thể đem ra trò.”

Biểu cảm của tôi vẫn điềm tĩnh, giọng không vội không chậm:

“Tôi chưa bao giờ giỡn về chuyện chia tay, biết mà. Đây là lần đầu tiên tôi chia tay với , và tôi hoàn toàn nghiêm túc.”

Chúng tôi nhau hồi lâu, cuối cùng Phùng Tĩnh Trạch phải nhượng bộ.

Anh cúi người lại gần, nở nụ dịu dàng:

“Thật sự giận rồi sao? Phải sao để em nguôi giận đây?”

“Dư Miểu Miểu cũng không biết bơi. Cô ấy thế nào rồi?” Tôi đột nhiên chuyển chủ đề.

Phùng Tĩnh Trạch ngẩn ra một chút, sau đó có chút lúng túng trả lời:

“Cô ấy không sao, cứu kịp thời. Chỉ bị sặc nước vài lần, sợ hãi một chút, hiện giờ đang nghỉ ngơi ở nhà.”

“Vậy thì tốt.” Tôi gật đầu, giọng điệu bình thản:

“Anh biết không? Chưa bao giờ tôi cảm thấy gần cái c.h.ế.t đến như . Khi chìm xuống nước, nỗi tuyệt vọng khổng lồ bao trùm toàn thân. Cảm giác ngạt thở đó khiến tôi kinh hoàng chưa từng có. Trong giây cuối cùng trước khi mất ý thức, tôi nghĩ mình chắc chắn sẽ chết.”

Phùng Tĩnh Trạch có lẽ thật sự cảm thấy hổ thẹn, ánh mắt đầy sự tự trách nặng nề, đôi tay cũng hơi run rẩy.

“Xin lỗi, Thích Nhan, là lỗi của …”

“Vì , trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, tôi đã nghĩ thông suốt. Tình cảm, so với cái chết, chẳng là gì cả. Trong giây phút sinh tử, đã chọn Dư Miểu Miểu. Vậy hãy coi như tôi đã c.h.ế.t đi. Có lẽ tôi đã lý tưởng hóa mọi thứ. Tình mà tôi mong đợi là hai người có thể cùng sống chết, tin tưởng lẫn nhau, sẵn sàng giao phó tất cả. Nếu không , thì tôi không cần nữa.”

Có lẽ mãi đến lúc này, Phùng Tĩnh Trạch mới thật sự tin rằng tôi muốn chia tay không phải vì giận dỗi.

Tôi thật sự đã quyết định rời xa .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...