Tranh Sủng Phải Dùng [...] – Chương 8

8

“Lúc nàng vừa ăn, trẫm mới để ý, mặt cắt của miếng bánh đó màu quá đậm, nên mới bảo nàng bỏ lại.”

“Vậy… thần thiếp có chếc không?”

Hắn an ủi: “Trẫm vừa bắt mạch rồi, chỉ hơi tê mỏi tay chân vài canh giờ thôi, lát nữa sẽ ổn lại.”

… Bảo sao lúc nãy ta đứng còn chẳng vững, ta cứ tưởng mình bị dọa ngất!

Hạt Dẻ Rang Đường

Ta lập tức nhào vào lòng hắn:

“Chân mỏi quá, muốn bế ~”

Lý Đức Toàn bên cạnh tươi như hoa cúc, lúc đi còn tiện tay khép cửa giúp luôn.

“Chắc nàng là bị doạ thôi.” hoàng thượng đầy đứng đắn, tay thì vô cùng thành khẩn mà ôm lấy ta.

Ta chẳng ngại trên người hắn vẫn dính máu, ôm chặt rồi nhanh trí đổi chủ đề:

“Bọn thích khách đó chắc là phục sẵn bên ngoài từ đầu, không nghe bên trong gì, lại thấy đĩa bánh bị ăn mất một miếng, nên tưởng người ăn… là hoàng thượng. Rồi mới ngu ngốc xông vào.”

Hắn khẽ “ừ”, tiếp tục ôm ta một lúc.

Ta mở to mắt, chẳng còn buồn ngủ chút nào.

Không biết từ lúc nào, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu hửng sáng.

“Trẫm phải lên triều rồi,” hắn buông ta ra, “Nàng mệt thì cứ ngủ thêm đi.”

Ta khẽ gật đầu, rồi chợt lóe lên một ý nghĩ.

“Hoàng thượng… ngài không bị thương chứ?”

“Không.”

Hắn nghiêng đầu, không ta.

“Nhưng tay thần thiếp… dính máu.”

Hắn quay đầu lại ta, mày hơi chau lại, ánh mắt thì dịu dàng.

“Lừa vua là trọng tội.” hắn nhẹ giọng .

Ta cúi đầu, không dám gì.

Chương 5.

“Trẫm bị thương ở bên hông, nàng chưa từng chạm vào đâu.”

Hắn thở dài, vén tay áo rộng lên, để lộ vết m.á.u đỏ sẫm bên hông.

“Yên tâm, trẫm sẽ xử lý.”

Ta kìm nước mắt, khẽ “vâng” một tiếng.

“À đúng rồi,”

Hắn xoay người lại, quay lưng về phía ta, như thể lơ đãng :

“Trẫm từng nghĩ, nếu lúc đối mặt thích khách mà có ai cứ bám lấy trẫm không chịu rời đi, cản trở hành , nhất định sẽ xử tội người đó. Nhưng…”

Hắn đi ra cửa, giọng vẫn nhẹ nhàng mà mang theo ý khó nhận ra,

“Lúc nàng không chịu đi, trẫm nàng, lại cảm thấy rất vui.”

Thời gian lặng lẽ trôi qua mấy tháng, ngoài ta — người trong cuộc, gần như chẳng ai để tâm đến chuyện mười mấy tên thích khách đêm ấy.

Ban đầu hoàng thượng cũng từng nhắc tới có điều tra ra vài manh mối, vì mục tiêu là hắn chứ không phải ta, nên ta cũng chẳng để tâm.

Ta từng nghĩ sau chuyện đó, hoàng thượng sẽ thưởng cho ta chút gì đó, hoặc tấn phong để “trấn an tinh thần”. Nhưng không hề có gì cả.

Nghĩ lại thì cũng thấy không sao, dù gì cha ta cũng gửi đủ tiền tiêu, trong cung mấy phi tần kia cũng chẳng vì ta sủng ái mà không đến chuyện.

Hoàng thượng bắt đầu thỉnh thoảng gọi ta thị tẩm, cũng chỉ là ngồi uống trà tán gẫu, tính điểm tích lũy định kỳ mà thôi.

Có một tiểu phi tử ngốc nghếch nào đó lén xì xào sau lưng ta “sủng ái độc quyền”, kết quả bị hoàng hậu lôi ra dằn mặt một trận.

Đùa gì chứ, hoàng hậu thà chếc chứ không muốn lại phải đối mặt với ta, càng không muốn hỏi ta “đêm đêm sủng thế nào” cho thêm buồn lòng.

Không lâu sau đó, trong cung bỗng có một người mới, Ngọc phi, là cháu của Thái hậu, nhan sắc cũng tạm .

Một đêm nọ ta vừa nũng vừa gợi chuyện với hoàng thượng, hỏi vu vơ xem hắn thấy ai đẹp hơn.

Hắn bảo vẫn thích ta hơn một chút, thật hay không thì ta không biết, ta tin sái cổ.

[ – .]

Hôm sau, hoàng thượng ban chỉ sắc phong ta Chiêu Dung.

Cuối tháng mười, hoàng hậu lâm bệnh. Nghe là cảm lạnh thông thường.

Nhưng kỳ lạ là, không biết có phải ngự y kê sai thuốc không, mà nằm giường hai ngày rồi, lại chỉ đích danh gọi ta đến chăm bệnh.

Chẳng lẽ “Gà – Thỏ – Cùng Chuồng” của ta có sức hút đến thế?

Ta chẳng có lý do gì từ chối, bèn xách theo củ nhân sâm to đùng mà Phương Tân Nguyệt tặng, lon ton chạy tới.

Vừa bước vào phòng, đã thấy hoàng hậu mặc đồ lụa mỏng, nửa nằm nửa tựa trên giường.

Ta hành lễ, nàng cách không ra hiệu cho ta đứng dậy, rồi phẩy tay đuổi hết cung nhân lui ra.

Ta ngẩng đầu lên, nàng quả thực trông tiều tụy, không hề giống người đang bệnh.

Giả bệnh à? Giả bệnh để gì? Muốn thu hút sự ý của Hoàng thượng sao? Thế thì… gọi ta đến gì chứ?

“Minh Tiệp Dư,” nàng ta, giọng mềm mại, “ngồi xuống đi.”

Ta gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.

“Bổn cung gọi ngươi tới, là muốn mấy câu.”

Ta gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng vâng, xin nương nương cứ .”

“Bổn cung đã lâu không có một giấc ngủ yên ổn.” Nàng .

Hả? Chẳng lẽ muốn ta kể “Gà – Thỏ – Chung chuồng” ra để dỗ ngủ?

“Nương nương có chuyện gì phiền lòng sao?” Ta khách sáo quan tâm một câu.

Nàng cụp mắt mỉm : “Bổn cung là sắp chếc rồi.”

Ta bị dọa đến giật cả mình.

Nàng thấy ta không đáp lời, chỉ khẽ thở dài, : “Ngươi hoảng cái gì chứ?”

Ta im bặt như chim cút, không dám hé răng.

Nàng tự tiếp: “Cũng tốt, ngươi thế này không gì còn hơn suốt ngày ‘thần thiếp không biết’.”

“Thần thiếp không thể san sẻ ưu phiền cùng Hoàng hậu nương nương.” Ta xấu hổ đáp.

“Không cần ngươi san sẻ, ngươi không phiền cho bổn cung đã là tốt rồi,” nàng , “trên đời này chẳng có gì là vô hạn. Phú quý cũng có hồi kết, bổn cung thoáng rồi.”

Ta đáp: “Chuyện bất biến vĩnh hằng tuy hiếm, có những thứ tưởng chừng ngắn ngủi, thật ra không phải không thể kéo dài.”

Nàng lắc đầu, vẽ một đường ngang trong lòng bàn tay:

“Ngươi luôn thích tính mấy thứ kỳ lạ, ngươi xem, số một là một, viết đến đây là hết, không có gì thêm.”

Ta khuyên:

“Từ 0 đến 1, khoảng giữa là vô số con số. Cũng giống như con người ai rồi cũng phải chếc, những gì họ trải qua đều khác biệt muôn hình vạn trạng.”

“Ồ? Vì sao từ 0 đến 1 lại có vô số số?”

Hả… nàng ta đúng là tự chuốc khổ vào thân…

Ta thở dài.

“Chuyện này… phải bắt đầu từ khái niệm về mật độ của tập hợp số thực.”

Hai canh giờ sau.

Ta uống xong chén trà thứ năm, chép miệng :

“Trên đây chính là phương pháp chứng minh rằng số thập phân vô hạn không tuần hoàn chắc chắn là số vô tỉ. Còn nếu tìm cách biểu diễn thập phân tuần hoàn dưới dạng phân số, thì sẽ chứng minh rằng số đó là hữu tỉ. Và từ đó, có thể suy ra: 1 số là vô tỉ ⇔ biểu diễn thập phân của nó là vô hạn không tuần hoàn.”

Hoàng hậu xoa mắt cảm thán:

“Đúng là đa tạ ngươi, bổn cung đã lâu rồi không ngủ ngon như .”

“Đó là việc thần thiếp nên .” Ta mỉm dịu dàng.

Ta đoán cả ta và Hoàng hậu đều thầm nghĩ: đối phương chắc chắn không phải người.

Hoàng hậu bệnh vẫn chưa khỏi, Ngọc phi thì bắt đầu màu.

Lúc thì sai đám cung nữ đi hái sương trên cánh hoa ở ngự hoa viên, lúc lại tự tay nấu canh cho Hoàng thượng rồi rùm beng khắp hậu cung, thậm chí còn lập ra cái gì đó gọi là Hội thơ Hải Đường, tóm lại là liên tục tạo cảm giác tồn tại, y hệt như ông Trump mỗi phút tweet 7 lần.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...