Tranh Sủng Phải Dùng [...] – Chương 7

7

Hắn kéo ta ngồi xuống, ánh mắt lấp lánh thứ cảm ta không đọc :

“Bảy năm trước, tiên hoàng đột nhiên trọng bệnh. Đại hoàng huynh tạo phản, tam hoàng huynh nắm giữ cấm quân lại do dự không dám hộ giá. Đại hoàng huynh g.i.ế.c thái tử đương nhiệm, Tứ hoàng huynh thay thái tử chắn kiếm, thành ra tàn tật cả đời. Chỉ một đêm, nhi tử tiên hoàng, một nửa bị liên lụy, một nửa bị thương. Và trẫm… trở thành thái tử.”

Ta lắng nghe mà mặt mày nghiêm túc.

“Nhưng năm tiên hoàng lâm trọng bệnh, trẫm mới mười một tuổi. Nếu người xảy ra chuyện gì, việc triều chính sẽ phải do hoàng thúc nhiếp chính. May mà mẫu phi của trẫm mất sớm, vốn trong cung chẳng ai để ý, nên trước khi băng hà, tiên hoàng đã sửa tuổi trẫm lớn thêm năm tuổi, để trẫm có thể thuận lợi kế vị.”

Ta không biết phải gì, chỉ có thể “òa” một tiếng — tức là ngài mới mười chín à?

Hắn gật đầu, : “Trông trẫm có già không?”

Ta ra sức lắc đầu, trong lòng lại chua xót.

Ta luôn thấy hắn gì cũng vững vàng điềm tĩnh, chưa từng nghĩ rằng hắn cũng từng có một quá khứ trắc trở đến thế, mà thực chất, cũng chỉ là một đứa trẻ mười chín tuổi.

Thật là…

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.

Thật là cái tuổi tuyệt vời để học vi phân tích phân.

“Chuyện này, hiện giờ ngoài trẫm và thái hậu ra chỉ có nàng biết,” hắn đầy ẩn ý, “Nếu có người thứ tư biết nữa, thì chính là người mà nàng đã …”

Ta chớp mắt mấy cái.

Hắn ngừng lại, thở dài bất đắc dĩ, sửa lời: “Trẫm sẽ chỉ nàng nhịn ăn ba ngày.”

Ta vui vẻ , lại ôm lấy tay hắn.

Ôm một lúc, chắc hắn chịu không nổi nữa, đẩy ta ra, :

“Đi tắm đi.”

Lý Đức Toàn đứng bên cạnh lại híp cả mặt, mấy tiểu thái giám đi theo cũng lộ ra vẻ “ muốn mà không dám ”.

Ta “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn đứng dậy, còn thuận tay phủi phủi ống tay áo ta vừa ôm của hắn.

Tức chếc ta rồi! Mất mặt quá đi mất! Hu hu!

Chắc hắn thấy ta đáng thương, muốn gỡ gạc chút thể diện, bèn bổ sung một câu:

“Lát nữa quay lại ôm tiếp.”

Khóe miệng ta không có tiền đồ gì lập tức vọt lên, bay thẳng tới trời, sánh vai cùng mặt trời.

Gặp một lần là lạ, gặp lần hai là quen.

Ta và đám cung nữ giúp ta tắm hợp tác ăn ý vô cùng. Lần này ta không dùng sáp thơm mùi hương thảo, mà cũng không bị lôi ra tẩm hương như lần trước.

Mặc xong bộ đồ ngủ quen thuộc, ta chạy lon ton về ôm chặt lấy tay hoàng thượng.

Nhìn quyển sách trên bàn hắn, góc sách đã hơi sờn và ngả vàng, ta bỗng nhớ ra một chuyện.

“Hoàng thượng, sao người biết tuổi thật của thần thiếp ạ?”

“Nhìn là biết.” Hắn kéo nhẹ tóc còn ướt của ta, nghe giọng là biết đang qua loa.

Ta thấy câu này không đáng tin, cũng biết không nên vạch trần.

Thế

Ta cúi đầu, im lặng không .

Chắc hắn tưởng ta vì không đáp thỏa mãn nên hơi hụt hẫng, cũng không để tâm, chỉ đẩy một đĩa điểm tâm lại gần ta.

Lần trước ta đến vào buổi tối, trên bàn cũng có một đĩa như , hình như là sơn tra hoặc bánh táo đỏ, từng miếng vuông nhỏ màu đỏ.

Hoàng thượng hình như không thích ăn, ta cũng chưa từng thấy hắn đến.

Ta cầm lấy một miếng cắn thử một miếng.

Dẻo dẻo… tanh tanh…

Tất cả cảm trong lòng ta phút chốc tan thành mây khói.

Mẹ nó!

Cái thứ quỷ quái gì đây?!

Người ra món này sao đến giờ vẫn chưa bị xử c.h.é.m thế?!?

Ta tròn mắt hoàng thượng đầy bàng hoàng, còn hắn thì lại vô cùng khoái chí.

“Cái… cái này là cái gì …” ta vẫn đang cầm nửa miếng bánh dở trong tay, miệng thì toàn mùi tanh ngọt, lưỡi ta gần như muốn co quắp luôn rồi.

“Lộc huyết cao.” Hắn chỉ vào cái đĩa, giọng đầy thông cảm:

“Trẫm cũng không thích ăn. Nếu không hợp khẩu vị thì cứ để lại, không sao đâu.”

Ta lập tức đặt lại miếng bánh đã cắn dở vào đĩa. Một tiểu cung nữ bước vào rất khẽ, lặng lẽ bưng cả đĩa Lộc huyết cao đi.

Khoan đã…

Ta cúi đầu màu dính trên ngón tay mình, hình như… hơi quen mắt?

“T-thần thiếp… lần đầu thị tẩm, trên khăn tay… cũng là thứ này phải không?”

[ – .]

Hắn gật đầu một cái.

“Vậy… lúc đó là vì hoàng thượng đã biết tuổi thật của thần thiếp rồi?”

Hắn lại gật đầu.

Ta cảm thấy như có điều gì đó trong lòng mình vừa xác nhận, mà trái tim lại bỗng dưng hoảng loạn.

Ta còn định hỏi thêm thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Hoàng thượng phản ứng nhanh hơn ta, gần như theo bản năng kéo ta tránh khỏi cửa sổ.

Ngay sau đó, Lý Đức Toàn bước nhanh vào, trên gương mặt không còn chút nếp thường ngày:

“Có thích khách. Hơn chục người.”

Ta bắt đầu thấy hoảng.

Ngược lại, hoàng thượng thì cực kỳ bình tĩnh.

Hắn lấy một chiếc áo choàng tối màu trên giá xuống, khoác lên người ta, còn cẩn thận thắt cho ta một cái nơ bướm trước cổ.

“Nàng đi nấp sau bình phong.” Hắn khẽ đẩy ta một cái.

“Thần thiếp không đi!” Ta dùng giọng yếu ớt nhất để ra câu nghĩa khí nhất:

“Thần thiếp ở lại còn có thể… chắn đao cho ngài!”

Hắn hơi khựng lại, cúi đầu ta đầy bất ngờ, rồi khẽ .

“Trẫm không yếu ớt đến mức đó.”

Ta không , cố gắng ra vẻ cứng cỏi, tự ta biết, mở miệng ra chắc chắn sẽ run cầm cập.

Hắn thở dài:

“Không đi thì thôi. Nếu sợ, thì bịt mắt lại.”

Hắn vén tóc dài ra sau lưng, từ trên giá lấy xuống một thanh kiếm dài.

“Lý Đức Toàn, mở cửa.”

……..

Nửa canh giờ sau, ta run rẩy ngồi trên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y hoàng thượng, sợ đến mức không khóc nổi.

“Làm sao mà lạnh đến chảy cả nước mũi thế này.”

Hắn dùng một chiếc khăn trắng lau sạch vết m.á.u b.ắ.n lên mặt, rồi ném cho ta.

Tay ta vừa chạm vào chiếc khăn ấy, chẳng khác nào bật công tắc “em bé hay khóc” lập tức vùi mặt vào khăn mà gào khóc thảm thiết.

Vừa khóc vừa lắp bắp:

“T-thần thiếp cứ tưởng mình chếc đến nơi rồi… hu hu hu…”

Hắn bất lực :

“Nếu thật sự nguy hiểm, trẫm nhất định sẽ đưa nàng đi trước. Làm sao lại để nàng nấp sau bình phong chứ?”

Ta tiếp tục khóc nức nở:

“Sao ngài… ngài đánh nhau giỏi quá … hu hu…”

“Trẫm vốn nuôi dạy để trở thành một tướng quân phò tá minh quân mà.” hắn nhẹ giọng giải thích.

Lý Đức Toàn bước tới, :

“Hoàng thượng, bên ngoài đã dọn dẹp xong rồi. Việc này không kinh quá nhiều người, có cần đợi đến sáng mai mới bẩm báo Thái hậu và Hoàng hậu nương nương không ạ?”

Hoàng thượng khẽ gật đầu, nhận lấy chiếc khăn mới trong tay Lý Đức Toàn rồi ấn lên mặt ta.

Ta vừa sụt sịt, vừa ngẩng lên Lý Đức Toàn, đôi mắt ngân ngấn nước:

“Công công thật lợi …”

Chẳng là vừa rồi, lão công công mặt đầy nếp nhăn ấy… lại có thể một mình đánh cùng lúc năm tên thích khách! Cả thế giới quan của ta gần như sụp đổ luôn rồi!

Lý Đức Toàn khiêm tốn , gương mặt lại nhăn như đóa cúc nở.

“Không ra đúng không?” ông .

Ta rướn cổ hỏi:

“Những kẻ phái thích khách kia chẳng lẽ không biết hoàng thượng và Lý công công đều đánh rất giỏi sao?”

“Chắc là biết,” hoàng thượng đáp, “nên mới hạ thuốc trong bánh.”

“Bánh nào?” ta chột dạ.

“Lộc huyết cao.”

Ồ… Lộc huyết cao…

Ơ?

Hạt Dẻ Rang Đường

??!!!

Chẳng lẽ ta lại gặp nguy hiểm nữa rồi?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...