Cơm hộp của Ngọc phi đến nhanh đến mức ta trở tay không kịp.
Ngày 25 tháng Chạp, Hoàng thượng ta có công hầu bệnh cho Hoàng hậu, phong ta Chiêu Nghi.
Ngọc phi chịu không nổi nữa, đích thân mò tới tìm ta. Nói chứ, nàng ta không xứng Hoàng hậu là vì : Hoàng hậu mỗi lần tìm ta đều là ra lệnh truyền triệu đàng hoàng, còn nàng ta lại bày đặt ngồi kiệu lớn tới tận cửa, tưởng mình oai lắm, buồn chếc mất.
Vừa vào cửa, nàng ta đã hừ lạnh một tiếng:
“Minh Chiêu Nghi, ngươi đúng là ngồi vững nhỉ.”
Ta gật đầu, sai người dâng trà. Nàng ta ừng ực một ngụm, bỗng dưng nở nụ đắc ý:
“Trà không có độc đâu. Cơ hội cuối cùng để ngươi bịt miệng ta, ngươi đã bỏ lỡ rồi.”
Ta nàng ta bằng ánh mắt “ta thấy ngươi bị điên đấy.”
Nàng ta tức tối gầm lên:
“Ngươi thật sự không sợ à?!”
Ta gật đầu như gà mổ thóc:
“Thần thiếp không rõ nương nương chuyện gì, quê thần thiếp có bài thuốc gia truyền tên là Vong Ưu Hoa, chuyên trị chứng phiền não của nương nương.”
Nàng ta đảo trắng mắt:
“Ngươi với ta cùng quê đấy, sao ta chưa từng nghe có loại gì là Vong Ưu Thảo, đừng ở đây thần thần bí bí.”
“Vong Ưu Thảo thì đúng là có thật, tên dân gian là hoàng hoa thái, nương nương chắc từng ăn rồi. Nhưng Vong Ưu Hoa thì khác, tên gọi khác là Ô liu, cực kỳ phù hợp để nương nương dùng.”
Nàng ta sững người, rồi nghiến răng ken két:
“Ngươi bị điên à?!”
Đám cung nữ xung quanh ngơ ngác nhau, không hiểu sao nàng ta nổi khùng lớn như thế.
Ta vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:
“Loài hoa này cực kỳ hiếm, thần thiếp từng thấy một lần trong một khe núi tên là Vương Giả. Lúc chuẩn bị hái thì từ kẽ đá chui ra một con bạch tuộc khổng lồ canh hoa. Vì nghĩ cho sức khỏe nương nương, thần thiếp không nỡ bỏ cuộc, lập tức cầu cứu pháp sư đường giữa. Vị pháp sư đó giao chiến với con bạch tuộc, chỉ một chiêu là kết liễu!”
Ngọc phi híp mắt:
“Sao không gọi xạ thủ? Xạ thủ không đẹp trai chắc?”
Ta sớm đã đoán nàng ta sẽ hỏi thế, liền nở một nụ thần bí:
“Bởi vì pháp sư khắc bạch tuộc, gọi tắt là — Fǎ Kè Yóu.” (cái này tui không biết nên dịch như nào nên để nguyên nhá -_-)
(Fǎ Kè Yóu: tương đương với fuck you trong tiếng Anh. )
Nàng ta tức đến trắng bệch cả mặt.
“Sau đó thần thiếp tìm đến phủ nương nương, nhanh chóng mang theo ‘Ô liu’ xào một bát dược thiện. Ai ngờ nương nương lỡ tay rớt một chút lên váy. Vải đó không tốt, lem cả một mảng lớn. Thần thiếp thật tiếc thay cho nương nương, ăn món quý như thế, lại mặc vải rách.”
Nàng ta trừng mắt ta, không gì.
Ta đành tự giải thích:
“Vì món ăn của nương nương còn ‘đắt’ hơn cả vải vóc.”
(chơi chữ: món ngon hơn cả vải, đồng âm với “đắt đỏ”).
“Minh Chiêu Nghi, ngươi chán sống rồi à?!” Nàng ta đứng bật dậy, giận đến run người.
Ta vội :
“Thần thiếp nào dám. Về sau thần thiếp mới biết bộ váy đó rất đắt tiền, tên là… lụa cá chép xanh thêu hoa trong hồ, đúng chứ?”
Đeo mãi bộ váy “bách hoa độ” chán rồi, ta chu đáo đổi cho nàng bộ “cá chép bơi trong hồ”.
Nàng ta tức đến bật , giọng run rẩy:
“Tốt! Tốt lắm! Ngươi chờ đấy! Bổn cung sẽ đi gặp Thái hậu!”
Ta tít mắt, giơ tay tiễn:
“Tỷ tỷ đi thong thả nhé~”
Chờ bóng dáng loạng choạng của Ngọc phi khuất khỏi tầm mắt, ta mới khẽ rít lên:
“Xong phim rồi, nàng ta đi gặp Thái hậu thật rồi! Chếc tiệt, Thanh Sương! Kinh Tước! Cứu mạng! Mau đi tìm Hoàng thượng tới dọn đống hổ lốn này!”
Hoàng thượng từ ngoài cửa ló đầu vào:
“Gây họa xong mới nhớ tới trẫm?”
Ta chẳng quan tâm hắn nghe bao nhiêu, mặt nhăn như bánh bao sống vừa đẩy hắn vừa sụt sùi:
[ – .]
“Không có thời gian giải thích đâu, hu hu mau đi ngăn Thái hậu lại, đừng để Ngọc phi linh tinh hu hu hu!”
Hắn ta như sinh vật lạ, chắc là lần đầu thấy phi tử lôi kéo mình ra khỏi tẩm cung.
“…Ờ.”
Ta lại đẩy Thanh Sương và Kinh Tước:
“Hai người theo sát phía sau! Lỡ Hoàng thượng quay xe phản ta, nhớ chạy về báo liền!”
Nửa canh giờ sau, ta nhận tin tức siêu chấn từ Thanh Sương, căn bản không cần Hoàng thượng ra tay, Ngọc phi tự mình chơi ngu rồi rơi thẳng vào lãnh cung.
Nghe , nàng ta mặt dày mồm to trước mặt Thái hậu, miệng thì dõng dạc thốt ra đủ kiểu câu từ văn vở như:
“Một đời một kiếp một đôi người, núi không mòn trời đất hợp, mới dám đoạn tuyệt với quân vương.”
Cả cái cung nghe mà há mồm: mấy món rượu hoa cúc hôm nay quá mạnh chăng? Nàng ta xuyên không đến đây là để dạy Văn cho Hoàng thượng à? Tỷ tỷ tỉnh lại đi!
Hoàng thượng không gì, Thái hậu, vốn là ruột của Ngọc phi, bị nàng ta cho mặt mày tái mét. Ngọc phi còn nghiêm túc hỏi trước mặt một đám cung nữ:
“Thái hậu cũng là nữ nhân, chẳng lẽ không muốn chế độ một vợ một chồng sao?”
Ta nghe mà muốn lôi ngay nắm hoa vong ưu nhét vào miệng nàng ta. Không có cảm mà cũng đòi nữ chính ngôn , có khác gì cosplay không linh hồn?
Ta cảm thấy, nếu so với nàng ta, thì ta còn hợp với cái danh “một đời một kiếp một đôi” bên cạnh Hoàng thượng hơn ấy chứ!
Và rồi, Ngọc phi bị chính miệng Thái hậu hạ chỉ đày vào lãnh cung.
Đêm hôm đó, Ngọc phi sai người gửi một bức thư cho Thái hậu, khẩn thiết cầu chỉ mình Thái hậu xem, không để ai khác biết.
Nhưng… Thái hậu không biết chữ.
Thế là, Thái hậu gọi người mà bà tin tưởng nhất, Hoàng thượng đến để đọc giùm.
Nghe , Thái hậu không thôi khi nghe nội dung bức thư. Hoàng thượng đọc xong thì mang thư đi đến lãnh cung.
Nhưng đến nơi thì Ngọc phi đã uống thuốc độc rồi tự thiêu, bức thư kia cũng hóa thành tro bụi cùng nàng ta.
Chỉ có điều, đó chỉ là phiên bản miệng truyền miệng trong hậu cung.
Hoàng thượng thật ra đã đọc gì trong thư?
Có thật Ngọc phi là tự sát?
Ngọn lửa đó rốt cuộc bắt đầu từ đâu?
Có lẽ, trên đời này sẽ không còn ai biết nữa.
Vài ngày sau chuyện đó là đêm giao thừa, trong cung treo đầy đèn lồng đỏ.
Cái chếc của Ngọc phi giống như một làn khói mỏng, tan biến một cách hờ hững.
Hoàng thượng ăn sáng xong với ta, rồi như vô :
“Trong bức thư đó, nàng ta nhắc đến nàng. Nhưng trẫm chẳng đọc gì cả.”
Mũi ta cay xè, khẽ đưa tay kéo tay áo của người.
“Ừm?” Người nắm tay ta, dịu dàng hỏi:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Nghĩ xong nên thế nào chưa?”
Ta cúi đầu nhỏ:
“Thật ra, Ngọc phi cũng giống thần thiếp… đều là người đến từ nơi khác.”
Người hơi sững người, trên mặt hiện lên hai chữ: “Chỉ ?”
Ta xua xua tay:
“Không phải nơi khác… mà là… không gian khác.”
“Ví dụ như… thần thiếp và nàng ta đều đến từ mấy ngàn năm sau, rồi bỗng dưng xuyên đến nơi này.”
Người khẽ gật đầu.
“…? Hoàng thượng không thấy kinh ngạc à?”
“Trẫm biết nàng ta không phải là Ngọc Như.”
Người ,
“Ba năm trước, Ngọc Như từng viết thư cho trẫm, rằng muội ấy cảm thấy trong cơ thể có một người khác đang dần dần chiếm lấy thân xác và ký ức. Trẫm từng nghĩ đến việc giúp muội ấy, muội ấy kiên quyết không muốn gặp trẫm, cũng không muốn tổn thương người kia.”
Thì ra là .
Bạn thấy sao?