Tuy nhiên, ta cũng giả vờ với nam chính: "Mặc dù mẹ có sai, chỉ nên trừng nhẹ nhàng thôi, không thể thực sự tổn thương bà ấy..."
Và Cố Tinh Thần vì Bạch Dĩ Hàn lấy chồng mà đau lòng, bỏ đi nước ngoài. Tất cả các công ty của nhà họ Cố đều do Lại Tử Ngang tiếp quản và quản lý.
Vì , cuộc đời sau này của Bạch Dĩ Hàn diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Nhưng bây giờ...
Hóa ra, kết thúc viên mãn là phải dựa trên điều kiện Bạch Dĩ Hàn là con nhà họ Cố.
Tình không có vật chất chính là một mớ hỗn độn.
Câu này quá đúng!
17
"Em , lúc đầu là do mắt chị mù nên mới nhầm Lại Tử Ngang..."
Lời của ta bị tôi cắt ngang một cách sắc bén: "Không phải Lại Tử Ngang, cũng sẽ là Lý Lại Tử Ngang, Trương Lại Tử Ngang! Bởi vì bản chất của chị là thích theo đuổi sự kích thích, sống như một kẻ lưu manh. Chị cho rằng việc vun vén gia đình kìm hãm tự do của chị, chỉ bởi vì gia đình quá tử tế."
Tôi khẩy: "Bây giờ chị thỏa hiệp, không phải vì chị thực sự nhận ra sai lầm của mình, mà là chị nhận ra rằng cuộc sống của tiểu thư nhà giàu mà trước đây chị coi thường, lại là mơ ước của bao người! Rời xa mẹ, chị chẳng là gì cả!"
"Trước đây, ngày nào chị cũng hét rằng gia đình khiến chị ngột ngạt, mẹ kiểm soát chị. Ngược lại, tôi lại cho rằng chị mới là người lợi dụng họ. Rõ ràng họ nhiều việc vì muốn tốt cho chị, chị lại than vãn không dứt, ầm lên cho cả thế giới biết chị khổ sở như thế nào."
"Vì mà chị đã phản bội thân. Giờ đây, mọi thứ chẳng phải đều như ý chị sao? Chị đã thoát khỏi sự kìm kẹp của gia đình, có người mình thương nhất! Chẳng phải là đại kết cục viên mãn hay sao? Giờ đây muốn quay về gia đình, chúng tôi không chào đón chị..."
Bạch Dĩ Hàn tưởng rằng chỉ cần rơi vài giọt nước mắt, tôi sẽ thương xót ta. Không ngờ, tôi không hề nể nang gì.
Cô ta lau khô nước mắt nơi khóe mắt, mặt mày nhăn nhó, trong mắt lóe lên tia khiêu khích.
"Em cũng chỉ là con nuôi của nhà họ Cố, em có tư cách gì mà không cho chị về nhà họ Cố! Cố Tinh Thần trước đây đối xử tệ với chị, chỉ vì tức giận chị chọn Lại Tử Ngang, không chọn ta. Em đoán nếu bây giờ chị một câu, muốn ở bên ta, ta sẽ phản ứng thế nào?"
Lúc đó, đầu óc tôi đầy dấu hỏi, không hiểu sao ta có thể trơ tráo như thì Cố Tinh Thần và mẹ đẩy cửa bước vào.
18
Cố Tinh Thần đặt hộp cơm trên tay lên bàn tôi: "Mẹ lo em ngày đầu đi không quen nên mới cố ý mang cơm đến cho em, tiện thể đến thăm em luôn."
Đây đâu phải là mang cơm cho tôi, đây là đến để chống lưng cho tôi.
Hu hu hu... Mẹ là số một thế giới, không ai cãi !
Tôi mẹ và Cố Tinh Thần: "Mẹ, hai người đã ăn chưa?"
Mẹ lắc đầu: "Mẹ định đến ăn cùng con."
Bạch Dĩ Hàn bị phớt lờ hoàn toàn ở bên cạnh không chịu nổi nữa, ta cắn môi Cố Tinh Thần, trong mắt dần dần lấp lánh lệ quang, giọng cũng mang theo vô vàn uất ức:
"Mẹ, trai... Con biết sai rồi..."
Mẹ đứng sang một bên, không ta, cũng không gì.
Ngược lại, Cố Tinh Thần bên cạnh lạnh mặt lên tiếng: "Mẹ và tôi vừa đứng ngoài một lúc, những gì chúng tôi đều nghe thấy. Vừa rồi , nếu bây giờ muốn chọn tôi, tôi sẽ có phản ứng gì?"
Mặt Bạch Dĩ Hàn tái nhợt, vẫn đầy hy vọng Cố Tinh Thần.
Cố Tinh Thần mỉa mai: "Cô thực sự nghĩ rằng, trong năm năm đến biệt thự nhà họ Cố nhiều lần như , tôi không biết tin tức của sao? Sai rồi, những năm qua sống như thế nào, tôi đều biết. Nhưng tôi không quan tâm, cũng không sao cả. Cô còn muốn tôi tiếp không?"
Chỉ trong chốc lát, Bạch Dĩ Hàn như rơi vào địa ngục.
Cô ta che tai, sợ nghe những lời tuyệt hơn.
"Tại sao phải đối xử với tôi như ... Trước đây hai người không sẽ coi tôi như người nhà sao? Sao tôi phạm lỗi thì không thể tha thứ ! Giả dối..."
"Hai người chờ đó, tôi sẽ khiến hai người phải trả giá!"
Nói xong, Bạch Dĩ Hàn lao ra khỏi văn phòng.
Bạn thấy sao?