Chưa đợi tôi xong, Tô Tinh Tinh đã đỏ mắt, cắt ngang lời tôi : “Đó không phải là do con khốn nhà đã giúp đỡ Giang Dao sao.”
“Ban đầu tôi giúp Giang Dao là vì muốn ấy đừng đi rắc rối cho .”
Tôi lạnh lùng : “Tất cả những chuyện sau đó, là do ấy tự mình tiến bộ, nỗ lực mới đạt .”
“Nếu như ngay từ đầu, không thông qua việc kích ấy để dành lấy vận may nữ chính, mà tự bước đi bằng chính thực lực của mình, với thực lực của , thực sự sẽ sống không tốt chắc?”
“Tô Tinh Tinh trong nguyên tác rõ ràng là một có thiên phú, rất truyền cảm hứng, tài năng hơn cả Giang Dao. Nhưng sau đó, lại lựa chọn đặt tâm trí vào những việc khác.”
“Dừng lại đi.”
Tôi ta rồi : “Hãy đối mặt với hình mà phải đối mặt. Có lẽ sau này, vẫn còn cơ hội để lại từ đầu.”
“Mọi thứ đều đã muộn rồi!” Cô ta trong đau khổ, từ từ lấy con dao từ trong túi ra.
Ngay lúc tôi sợ hãi lùi lại, ấy đặt con dao lên cổ của chính mình.
Ngay sau đó, mạnh mẽ rạch xuống.
21
Tô Tinh Tinh vẫn chưa chết.
Tôi đã kịp thời gọi 120, cứu sống ta.
Nhưng việc đó vẫn để lại vết sẹo vĩnh viễn trên cơ thể ta.
Sau khi tỉnh lại, biết mình cứu sống, Tô Tinh Tinh không lời nào.
Cô ta chằm chằm trần nhà, không biết là đang nghĩ gì.
Cô ta đang nghĩ gì nhỉ?
Đang nghĩ về cuộc sống tươi đẹp mà bản thân có thể có sao?
Hay là đang suy nghĩ liệu những lựa chọn trước đây rốt cuộc là đúng hay sai?
Nhưng tất cả những điều này, không còn quan trọng nữa.
Điều đang chờ đợi ta, chính là sự phán quyết của tòa án.
Còn Giang Dao sau khi trải qua những điều này, ngược lại càng quyết tâm học tập hơn cả trước đây.
Theo lời ấy , đám người đó quá điên cuồng, ấy chỉ muốn tránh xa bọn họ.
Đã có kết quả thi đại học, ấy và Hàn Đồng đều thi đỗ vào đại học A.
Lúc bước vào khuôn viên trường học mới, Phó Trầm lại đến chặn đường Giang Dao.
Lúc này, hắn đã trở nên vô cùng tiều tuỵ.
Những trừng mà hắn áp đặt đối với Giang thị trong cốt truyện gốc, giờ đây đều trở thành quả báo rơi xuống tập đoàn Phó thị.
Sau khi công ty của gia đình sản, hắn bị bệnh nặng, còn phải gánh một khoản nợ khổng lồ.
Có thể thấy rõ cuộc sống khốn khổ và nghèo khó của hắn suốt nửa đời sau.
Nhìn Giang Dao rạng rỡ xinh đẹp ở trước mặt, hắn mở miệng, nhẹ giọng hỏi:
“Chúng ta còn có cơ hội không?”
Dường như nghĩ đến gì đó, hắn vội vàng :
“Hôm qua tôi nằm mơ, mơ thấy chúng ta giống như khi còn nhỏ, em vẫn thích đi theo phía sau tôi.”
“Mãi cho đến khi vào trường trung học A, em vẫn như trước đây, mỗi ngày đều đưa cơm cho tôi, còn ghen tị vì tôi ăn cơm với Tô Tinh Tinh, tôi muốn điều gì, em cũng sẽ lập tức cho tôi…”
Hắn lải nhải rất nhiều. Nhưng Giang Dao lại cắt ngang lời hắn:
“Phó Trầm, nếu như tôi không xuất sắc như , mà vẫn là một Giang Dao ngu ngốc đuổi theo ở phía sau, có còn thích tôi không?”
Phó Trầm ngẩn người ấy.
“Anh sẽ không.” Gianh Dao mỉm : “Bởi vì trước đây, tôi chính là một Giang Dao như .”
“Nhưng những điều tôi nhận lại, không có gì ngoài sự khinh thường và trách mắng của .”
“Vì , đừng tự cảm với những kí ức xưa nữa, loại người như , mãi mãi chỉ thích những người không quan tâm đến , những người không bao giờ theo đuổi .”
“Còn những người thực sự quan tâm và thương , sẽ không bao giờ biết trân trọng.”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Phó Trầm, ấy tiếp tục nhấn mạnh từng câu từng chữ:
“Một người không bao giờ thỏa mãn như , cả đời này sẽ không bao giờ tìm thấy hạnh phúc thực sự.”
“Thôi bỏ đi.” Giang Dao mỉm , đứng dậy cầm lấy hành lý: “Tôi phải đi rồi. Hy vọng từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp lại nữa.”
Cô ấy kiên định xoay người, bước đi không chút do dự, như muốn từ biệt với những điều tồi tệ đã trải qua.
Trước mặt của ấy là ánh sáng rực rỡ chói chang.
Tương lai chỉ vừa mới bắt đầu.
Quay lại trang 1, trang 11, trang 22 để đọc triện hay naaa~
Bạn thấy sao?