Tránh Ra Cho Chị [...] – Chương 31

Giang Dao sửng sốt: “Tại sao chứ? Nhà của tớ cũng rất cần đơn…”

“Vốn dĩ sức khoẻ của ba đã không tốt, cho dù có lấy đơn hàng này thì cũng không thể duy trì Giang thị mấy năm nữa đâu.” Phó Trầm cắt ngang: “Cô cho rằng tôi không biết sao? Gần đây chăm chỉ học tập, còn trang điểm đẹp như , cũng chỉ là để thu hút sự ý của tôi. Dù sao cũng là vì tôi, đưa đơn hàng đó cho tôi thì cũng có sao đâu?”

Hắn vừa , vừa cau này.

Dường như vì phải tự mình giải thích, nên tỏ ra vô cùng khó chịu.

Đúng .

Bởi vì Giang Dao của trước đây, chỉ cần Phó Trầm mặt nặng mày nhẹ, thì ấy sẽ dâng tất cả mọi thứ, chỉ để đổi lấy nụ của hắn.

Đâu cần hắn phải tốn công sức để giải thích nhiều như .

Giống như ấy đã từng , từ nhỏ ấy đã dạy cho quan niệm là phải gả cho Phó Trầm.

Hơn nữa, quan niệm của thế giới này cũng tương tự với tiểu thuyết tổng tài bá đạo và tiểu kiều thê, chỉ cần phụ thuộc vào người đàn ông là , chỉ bản thân có giỏi đến đâu, thì cũng sẽ trở thành người phụ thuộc vào đàn ông.

Nghĩ đến điều này khiến tôi vô cùng lo lắng.

Quay đầu lại, quả nhiên, vẻ mặt của Giang Dao rất phức tạp.

Cô ấy hơi nheo mắt lại, chằm chằm vào Phó Trầm, môi mím chặt. 

Hắn lại tiếp tục :

“Cô đưa đơn hàng này cho Phó thị, đến lúc ba của mất rồi, một đứa con như cũng không có cách nào gánh vác nổi Giang thị, mà lần hợp tác lần này nếu có thể kéo dài có thể chia hoa hồng cho . Đối với , chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao?”

Hắn ra vẻ bản thân đã hy sinh rất nhiều: “Tôi biết là đang nghĩ gì, để đáp lại, tôi có thể tiếp tục nhận đồ của tặng, không thể để Tô Tinh Tinh biết . Bằng không, cũng biết hậu quả rồi đó.”

Dưới ánh mắt thiếu kiên nhẫn của hắn, Giang Dao chậm rãi ngẩng đầu lên.

Cô ấy hắn với ánh mắt xa lạ, sau đó mỉm : “Con mẹ nó ba mới chết rồi ấy! Tên ngu ngốc! Đi ăn cơm tù của ba đi! Cái loại ngu ngốc như , có chết rồi thì ba tôi vẫn chưa chết đâu!”

15

Sau lần đó, Phó Trầm hoàn toàn không để ý đến Giang Dao nữa.

Hắn tức tới mức đen mặt, chỉ tay vào Giang Dao, lạnh lùng :

“Được lắm, Giang Dao, đừng hối hận. Cả cuộc đời này, đừng mong tôi để ý đến nữa!”

Nói xong, hắn nghênh ngang rời đi.

Nhìn Giang Dao chăm chỉ học tập ở trước mặt, tôi cố gắng kìm nén, vẫn không mà mở miệng:

“Dao Dao…Cậu, cậu không sao chứ?”

“Hả?”

Cô ấy ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Tớ có thể có chuyện gì chứ?”

“Tại sao cậu…đột nhiên lại như với Phó Trầm?”

Nhìn thấy vẻ mặt của ấy, trong lòng tôi có chút lo lắng.

Dù sao thì, trong nguyên tác, Giang Dao là người mù quáng vì .

Đừng ấy đang bắt chước Tô Tinh Tinh, cố ý không cho Phó Trầm mặt mũi, là vì để thu hút sự ý của hắn.

“Hắn thế mà dám nguyền rủa ba tớ chết!”

Giang Dao lắc đầu, vẻ mặt buồn bã :

“Thực ra trước đây, tớ sẽ cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng lại có một giọng thì thầm, với tớ rằng sẽ không có chuyện gì cả. Cho đến khi hắn nhắc đến ba của tớ, còn tập đoàn Giang thị sẽ không có người thừa kế, khiến tớ đột nhiên cảm thấy vô cùng ghê tởm. Không biết trước đây sao tớ có thể trúng loại người này . Bây giờ tớ chỉ muốn chăm chỉ học tập, sau này sẽ dạy cho hắn một bài học!”

Thật là tốt! Nữ phụ độc ác sắp tỉnh ngộ rồi!

Hãy rời bỏ tên tên cặn bã ghê tởm kia, dũng cảm nỗ lực phấn đấu!

Giang Dao bắt đầu nỗ lực học tập chăm chỉ hơn, còn đăng ký tham gia cuộc thi tiếng .

Chẳng bao lâu, thành tích của ấy từ top 100, lọt vào top 50, rồi đến top 20.

Về phía Phó Trầm, nghe sau khi bỏ lỡ đơn hàng này, tập đoàn Phó thị không còn tốt như trước.

Tâm trạng của hắn trở nên rất tệ, hắn không còn quanh quẩn bên Tô Tinh Tinh như trước đây nữa.

Nhìn thấy Phó Trầm trở nên u ám, tôi nhạo một tiếng.

Hoá ra, cái gọi là hotboy trường bá đạo điên cuồng vì cũng biết rằng vật chất mới là nền tảng của tinh thần.

Rất nhanh, Giang Dao đã vào đến cuộc thi chung kết tiếng .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...