Cô ta cắn môi gật đầu: “Đúng Lục tổng, cháu…là học sinh đang thêm của trường trung học A. Vừa nãy cháu muốn cứu ngài, chỉ là, chỉ là thuốc không may bị người khác lấy đi mất.”
Cô ta vừa vừa cắn môi môi, chúng tôi đầy ẩn ý, dáng vẻ vô cùng ấm ức.
“Ai lấy thuốc của chứ?”
Giang Dao ngay lập tức nổi giận: “Rỏ ràng là tự đẩy ngã người khác, rơi thuốc xuống đất, sao còn có thể trách người khác”
Nhìn thấy Giang Dao mất bình tĩnh, Tô Tinh Tinh vội vàng xin lỗi:
“Tớ không có cậu đâu, Dao Dao. Cậu đừng giận tớ, tớ, tớ không dám đâu.”
“Được rồi!” Lục tổng trầm mặt, quát lớn:
Nhìn Lục tổng khiến cho lòng tôi hồi hộp lo lắng một chút.
Chẳng lẽ, những ấn tượng tốt không dễ gì mà có khi nãy, bây giờ lại mất hết rồi sao?
Trong bầu không khí im lặng, Lục tổng chậm rãi ngẩng đầu lên, về phía Tô Tinh Tinh:
“Cô bé, Lục mỗ không có bị mù. Lúc nãy có người lấy đi thuốc của con hay không, ta đều thấy hết.”
Lục mỗ một tiếng lạnh lùng, trong khi khuôn mặt của Tô Tinh Tinh trắng bệch, ông ấy lại một cách đầy ẩn ý:
“Người nghèo thì cũng chẳng sao cả. Nhưng nếu nghèo tâm hồn, thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.”
13
Sau sự việc này, tập đoàn Giang thị đã thành công giành đơn hàng.
Giá trị thị trường của công ty tăng lên gấp mấy phần trăm, khiến cho Giang Hải vô cùng vui vẻ, cơ thể vốn hốc hác của ông ấy ngày càng trở nên tốt hơn.
Trong cốt truyện gốc, ông ấy không thể vượt qua đả kích từ đơn hàng này, và ra đi mãi mãi.
Nhưng bây giờ sức khỏe của ông ấy đã phục hồi.
Xem ra, Giang Dao đã có thể tránh khỏi tai hoạ lần này.
Giang Dao cũng vô cùng vui vẻ, với tôi:
“Trong khoảng thời gian này, Hàn Đồng đã chăm sóc ba tớ.”
Cô ấy đỏ mặt : “Anh ấy , hai của ấy học y ở nước ngoài, và có kỹ thuật y học rất tốt, ấy đã nhờ hai của mình về nước để phẫu thuật cho bố của tớ.”
“Sao bây giờ cứ nhắc đến Hàn Đồng là cậu lại đỏ mặt .” Tôi trêu chọc ấy: “Đừng có là cậu thích người ta rồi nha.”
“Không có không có.” Cô ấy nghiêm túc : “Chúng ta đã rồi mà, trước tiên phải học tập chăm chỉ, đậu vào đại học A. Sức khoẻ của bố tớ không tốt, nên việc tớ cần bây giờ, đầu tiên là phải học cách tiếp quản sự nghiệp của gia đình trước, còn chuyện cảm, sau này rồi tính tiếp.”
Có nên hay không, sự khác biệt giữa Giang Dao hiện tại với cốt truyện gốc quá lớn.
Từ một người chỉ biết vì đàn ông mà bất chấp tất cả, mù quáng trong , giờ đây ấy đã trưởng thành và hiểu rõ trách nhiệm của bản thân.
Ngược lại, Tô Tinh Tinh dường như khác rất nhiều so với cốt truyện gốc.
Nghĩ kỹ lại, mỗi lẫn Giang Dao phát điên trong cốt truyện gốc, dường như đều bị Tô Tinh Tinh kích thích.
Nghĩ đến đây, tôi nắm chặt lấy tay của Giang Dao:
“Cô chủ…à không, Dao Dao, tớ nghĩ sau này cậu nên tránh xa Tô Tinh Tinh một chút.”
Cô ấy mơ màng : “Thật ra…dường như mỗi lần bị Tô Tinh Tinh vài câu, tớ đều không nhịn mà tức giận. Vốn dĩ tớ có chút chướng mắt ta, cũng không đến mức phải đánh người. Nhưng mỗi lần nghe ta chuyện, thì tớ lại vô cùng tức giận.”
“Vậy thì đừng để ý đến ta nữa.” Tôi thẳng vào mắt của ấy: “Làm tốt việc của cậu, chỉ cần cậu tập trung vào bản thân, sẽ không có ai có thể chọc tức cậu.”
Cô ấy trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu. Ôm lấy tôi :
“Đi thôi!”
“Chị đây dẫn cậu đi shopping!”
Hu hu hu kim chủ mama, quá đi à.
Khi chúng tôi khoác tay nhau bước ra khỏi tập đoàn Giang thị, bất ngờ đụng phải một người.
Còn chưa kịp đứng vững, người đó đã kéo lấy tay của Giang Dao.
“Giang Dao.”
Phó Trầm ở trước mặt cau mày hỏi:
“Nhà cậu có thể nhường đơn hàng đó cho nhà chúng tôi không?”
14
Phó Trầm thấp giọng :
“Nếu không có đơn hàng này, thì tập đoàn Phó thị sẽ mất đi một khoản tiền lớn. Nghe Tô Tinh Tinh , vốn dĩ ấy định giúp chúng tôi lấy đơn hàng này, không ngờ rằng, giữa đường lại bị chặn lại. Đã như thì đó cũng coi như là đồ của gia đình chúng tôi, bây giờ hãy trả lại cho tôi đi!”
Sao hắn có thể không biết xấu hổ mà ra những lời vô lý một cách tự tin như ?
Bạn thấy sao?