Giang Dao vừa đỡ ông lão dậy một cách không hề do dự, lấy từ trong túi ra một viên thuốc trợ tim, giúp ông lão ngồi xuống rồi vỗ nhẹ vào lưng ông ấy.
Cô ấy ra lệnh cho người tài xế đang luống cuống ở bên cạnh:
“Thời tiết quá nóng, mau đưa ông ấy vào bên trong nghỉ ngơi đi! Gọi cấp cứu 120!”
Rất nhanh, ông lão đã đưa vào khách sạn nghỉ ngơi.
Tôi nắm lấy tay Giang Dao, từng bước đi theo phía sau ấy, trong lòng thầm cầu nguyện: Hãy nhớ đến Giang Dao, hãy nhớ đến Giang Dao!
Nếu không thì, nhà họ Giang thực sự sẽ xong đời.
Không dễ dàng gì mới đưa Lục tổng vào bên trong khách sạn, chúng tôi mệt đến mức ngồi nghỉ ở đại sảnh.
Khi ngồi chờ ở đại sảnh, vẻ mặt của Tô Tinh Tinh vô cùng khó coi.
Cô ta cắn môi, về phía tôi và Giang Dao, đột nhiên mở lời:
“Sao các người lại đột nhiên xuất hiện, gián đoạn việc tôi cứu người?”
“Giang Dao, có phải không chịu khi thấy tôi tốt hơn ?”
12
Giang Dao ngơ ngác ngẩng đầu Tô Tinh Tinh, mắt Tô Tinh Tinh đỏ hoe ấy:
“Rõ ràng là tôi phát hiện ra Lục tổng bị ngã trước, và cũng là tôi đỡ ông ấy dậy trước. Tại sao lại đến cướp công của tôi?”
“Cô là do không thể chịu việc Phó Trầm thích tôi, cho nên lúc nào cũng đối đầu với tôi à?”
“Tôi không hề biết ông ấy là ai, tôi chỉ là đang cứu người mà thôi.”
Giang Dao cũng tức giận rồi: “Với lại Phó Trầm thì có liên quan gì chứ? Tôi đã không còn liên lạc với hắn từ lâu rồi!”
Đôi mắt của Tô Tinh Tinh đỏ hoe, trông còn ấp ức hơn cả Giang Dao:
“Cô đừng tưởng tôi không biết, chiêu này của gọi là lạt mềm buộc chặt. Nếu như không phải đến cướp công của tôi, tại sao lại mang theo lọ thuốc ở bên mình?”
“Ba tôi bị bệnh tim, cho nên tôi mới mang theo thuốc trong người!”
Giang Dao cau mày hét lớn: “Chị à! Nếu như bị bệnh hoang tưởng thì đi đến bệnh viện khám bệnh đi? Đừng có vô cớ tìm tôi sự!”
Tô Tinh Tinh tức giận đến mức đỏ mặt.
Vừa mở miệng, đang định gì đó, thì đột nhiên một giọng già nua vang lên ở sau lưng:
“Hóa ra, Lục mỗ cứu như à.”
Vẫn là Lục tổng yếu ớt như lúc nãy, đang thư ký đỡ lấy, đứng ở trước cửa lớn ở đại sảnh
Ông ấy dừng lại trước mặt của Giang Dao, ngạc nhiên :
“À, ta nhớ ra con rồi. Con là con của Giang Hải.”
Ông ấy Giang Dao một cách hiền từ: “Khó trách con lại một lòng hiếu thảo như , Lục mỗ cũng xem như là hưởng ân huệ từ ba con.”
Đúng , vị Lục tổng này không hề có con cái.
Vì , ông ấy rất coi trọng những đứa con hiếu thảo, trong cốt truyện gốc cũng là do Tô Tinh Tinh đã cứu ông ấy mới khiến cho ông ấy xem ta như là con ruột.
Mặt của Giang Dao đỏ lên, ấy ngượng ngùng : “Không có gì, không có gì đâu ông, bình thường cháu không hiểu chuyện, khiến cho ba cháu lo lắng rất nhiều.”
“Người biết lo lắng cho an nguy của ba mình, chính là một đứa con ngoan.”
Lục tổng vỗ nhẹ lên cánh tay của Giang Dao, hài lòng : “Có lẽ, lần này ta nên vui vẻ chuyện với ba của con. Từ lần gặp mặt trước, đã lâu rồi bọn ta chưa gặp lại nhau.”
Đây chính là có cơ hội rồi!
Giang Dao vui mừng liếc tôi một cái, đúng lúc này, có một giọng đột nhiên vang lên:
“Dao Dao, à thì, tớ đi trước đây.”
Tô Tinh Tinh đeo ba lô đứng dậy, mím môi :
“Cậu đừng tức giận, vừa nãy tớ nghe thấy cậu người nghèo không tốt, nên mới tức giận.”
“Bây giờ thấy Lục tổng đã tỉnh lại, tớ cũng yên tâm rồi, nên tớ đi đây.”
Giang Dao ngơ ngác: “Này, tôi những lời đó với khi nào chứ?”
Nhìn thấy Giang Dao tức giận, Tô Tinh Tinh rõ ràng co rúm người lại.
Cô ấy cắn môi, xua tay : “Không có không có, không có không tốt, là lỗi của tớ. Cậu đừng tức giận, tớ đi ngay đây.”
Khoảnh khắc ta xoay người định rời đi, Lục tổng đột nhiên mở lời:
“Cô bé, chờ đã.”
“Người lúc nãy đỡ lấy ta, là con đúng chứ?”
Chết tiệt.
Tôi đột nhiên nắm lấy tay của Giang Dao.
Sao ông ấy lại ý đến Tô Tinh Tinh.
Lẽ nào, lẽ nào nó lại giống với cốt truyện gốc sao?
Chúng tôi đã mất công vô ích rồi sao?
Trong ánh mắt lo lắng của tôi, thì đáy mắt của Tô Tinh Tinh lại hiện lên một tia vui mừng.
Bạn thấy sao?