Giang Dao nghiêm túc gật đầu: “Cậu cũng đúng! Vậy thứ mà ta quan tâm nhất là gì?”
Thành tích.
Trong nguyên tác, Tô Tinh Tinh là một người vô cùng chăm chỉ.
Tuy rằng gia đình nghèo khó, ta luôn có ý chí vươn lên, ở trường trung học quý tộc này, ta không quan tâm đến ăn uống và vẻ bề ngoài, mà chỉ quan tâm đến thứ hạng thành tích của mình.
Thậm chí ngay từ đầu, Phó Trầm cũng là do thông qua việc đưa tài liệu phụ đạo mới có thể tiếp cận ta.
Tôi bảo Giang Dao thay lại bộ quần áo như trước đây, tiện thể đăng ký cho ấy hàng trăm lớp học phụ đạo.
Giang Dao kinh ngạc:
“Cứ như , sao tớ có thời gian gần gũi với Phó Trầm !”
“Cậu muốn đến gần với hắn, sao cậu không thử xem thành tích của cậu tệ như thế nào chứ.”
Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Giang Dao, tôi nhanh chóng nuốt những lời phàn nàn định ra xuống.
“Cậu xem, thành tích của Tô Tinh Tinh tốt như , Phó Trầm chắc chắn là thích những người có thành tích tốt! Người ta đứng đầu khối, cậu đứng cuối khối, Phó Trầm bị điên rồi mới đi thích cậu.”
Giang Dao trầm ngâm gật đầu:
“Cậu cũng đúng. Vì để Phó Trầm thích tớ, tớ nhất định sẽ học tập chăm chỉ.”
Bị bao vây bởi sáu giáo viên phụ đạo nổi tiếng hàng đầu, Giang Dao rất nhanh đã không có thời gian để ý đến Tô Tinh Tinh.
Ngay cả Phó Trầm lúc đầu trầm mặc, vì cho rằng Giang Dao đang định giở trò mới gì đó, sau khi phát hiện ra ấy thực sự học tập chăm chỉ, khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc.
Rất nhanh, Giang Dao đã vượt qua tiết uýnh nhau với Tô Tinh Tinh trong nguyên tác một cách an toàn.
Tôi vô cùng vui mừng, chiều hôm đó lại thấy Tô Tinh Tinh đứng ở ngoài cửa sổ lớp học.
“Giang Dao đang gì ?”
“Cậu ấy đang học tập đó.”
Tôi đắc ý : “Thế nào, gần đây có lẽ không còn ai đến phiền cậu nữa rồi nhỉ.”
Không có ai phiền Tô Tinh Tinh, có lẽ ta có thể học tập chăm chỉ, sống cuộc sống của chính mình.
Không ngờ rằng ta cắn môi dưới : “Cô ấy cố gắng như , là để so bì với tớ, tiếp tục sỉ nhục tớ sao?”
?
Tuy rằng Giang Dao thực sự nghĩ như , tôi không thể nào tiết lộ suy nghĩ thực sự của chủ mình cho người khác nghe .
Tôi nghiêm túc : “Cậu hiểu lầm rồi, chủ của chúng tôi… à không phải, Dao Dao, chỉ là tự bản thân cậu ấy muốn học thôi. Tô Tinh Tinh, cậu xuất sắc như , chi bằng tự lo cuộc sống của chính mình đi.”
Tô Tinh Tinh lại cắn môi dưới, không cam lòng Giang Dao một cái rồi xoay người rời đi.
Buổi chiều hôm đó, khi chúng tôi đang học bài, cửa phòng học bất ngờ bị Phó Thần vỡ.
Hắn lao tới, túm lấy cổ áo của Giang Dao, nghiến răng :
“Giang Dao, lại gì Tô Tinh Tinh nữa ?”
5
“Tớ đã cái gì?”
Vẻ mặt của Giang Dao vô cùng bối rối:
“Làm… sai bài toán này hay sao?”
“Đừng giả vờ nữa!”
Phó Trầm nghiến răng nghiến lợi : “Có phải là kêu người bắt nạt Tinh Tinh không? Cô ấy khóc cả một buổi chiều, cũng không chịu là do ai , tôi đoán ngay là do !”
“Không phải là tớ !”
Giang Dao ngạc nhiên: “Tớ không gì cả, tớ vẫn luôn học bài ở đây, có phải là do quan hệ của ta không tốt nên ra ngoài bị người khác đánh không?”
“Đến lúc này rồi mà còn vu khống cho Tinh Tinh!” Phó Trầm thất vọng ấy: “Khi Tinh Tinh biết tôi đến tìm , cứ liên tục ngăn cản tôi, bảo tôi đừng phiền phức cho . Cô lại báo đáp ấy như thế này sao?”
“Tớ không hề đánh ta, cậu đương nhiên không cần phiền phức cho tớ!”
Đầu óc của Giang Dao lúc này cuối cùng cũng thông mình hơn rồi, còn cố gắng dạy dỗ người ngu ngốc như Phó Trầm.
“Vậy càng không cần phải đến chuyện báo đáp, cái gọi là báo đáp, nghĩa là…”
“Đủ rồi!”
Phó Trầm nheo mắt lại: “Giang Dao, nếu như cho Tinh Tinh buồn, tôi sẽ không để yên cho đâu. Cô cứ chờ đấy!”
Sau đó hắn vung tay, quay người rời đi.
Bỏ lại hai người đẹp chúng tôi đứng đó.
Giang Dao ngơ ngác một lúc, sau đó tát cho bản thân một cái:
“Đm, thực là xui xẻo! Tớ ngồi ở trong lớp không giải ra đề toán mà vẫn có thể đắc tội người khác sao?”
Bạn thấy sao?