Lúc ra khỏi tiệm, ấy vẫn còn lo lắng bất an: “Cái này, cái này không phải quá xa xỉ rồi sao?”
“Chị hai à, à không, Dao Dao, cậu thử nghĩ xem, trước đây cậu xinh đẹp và tự tin đến mức nào!”
Tôi khoác vai của ấy: “Người ta thường , trước khi một ai đó thì phải chính mình, cho nên, nếu muốn Phó thiếu cậu, thì trước tiên cậu phải bản thân mình đã.”
Cô ấy suy nghĩ rồi gật đầu, chúng tôi cùng nhau quay trở về trường học, khi chúng tôi đang định bước vào bên trong thì bất ngờ đụng phải một người.
Cô mặc đồng phục nữ sinh ngã xuống đất:
“Ây da!”
3.
Cô trước mặt mặc bộ quần áo cũ kỹ, trên tay vẫn đang cầm một cốc cà phê.
Khuôn mặt của ta xinh đẹp có chút quật cường, dù có cắn môi dưới cũng không để cho nước mắt rơi xuống.
Tôi chưa kịp phản ứng lại thì một giọng nam đã vang lên: “Dừng tay!”
“Giang Dao! Sao lại bắt nạt Tô Tinh Tinh?”
Khi nghe đến cái tên này, mắt tôi lập tức mở to.
Tốt lắm, Tô Tinh Tinh, đây chẳng phải là nữ chính tiểu bạch hoa sao?
Người trước mặt không phân biệt đúng sai, thiểu năng áp đặt đạo đức người khác… Ủa, chàng trai kia chẳng phải là nam chính Phó thiếu của bộ truyện này đấy sao?
Phó thiếu đỡ Tô Tinh Tinh đứng dậy, trầm mặt Giang Dao:
“Tôi sớm đã cảnh cáo rồi, tránh xa Tô Tinh Tinh một chút.”
“Đừng tưởng rằng chúng ta lớn lên cùng nhau, thì có thể thách thức giới hạn của tôi hết lần này đến lần khác.”
“Tớ không có!” Giang Dao tức giận hét lớn: “Rõ ràng là lúc nãy ta đi tới đụng vào tớ, còn bẩn quần áo của tớ nữa!”
Đúng , cà phê trong tay Tô Tinh Tinh đổ lên trên người của chúng tôi, bộ quần áo trắng tinh trên người Giang Dao đã thấm đẫm màu nâu sẫm.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Giang Dao.
Tô Tinh Tinh cắn môi, yếu ớt : “Chị Giang Dao, quần áo của chị, em sẽ đền cho chị.”
“Đền?” Giang Dao hét lớn: “Bộ đồ đặt may này có giá 5000 tệ, đền nổi sao?”
Lời này quả thực rất đúng, đáng tiếc, lời này khi rơi vào tai người có hoàn cảnh gia đình nghèo khó cùng tính cách quật cường như Tô Tinh Tinh, nó lại giống như một lời mỉa mai hơn.
Mặt ta lập tức trắng bệch, lùi lại hai bước:
Phó thiếu ở bên cạnh, trầm mặt đỡ lấy Tô Tinh Tinh, tức giận chúng tôi: “Có tiền thì giỏi lắm sao?”
“Trong này có có 500 nghìn tệ, đủ để đền bù cho bộ quần áo của chưa?”
Ném tấm thẻ xuống đất xong, Phó Trầm ôm Tô Tinh Tinh hiên ngang rời đi.
Giang Dao mặt trắng bệch, đứng đờ người, nắm tay tôi cầu xin giúp đỡ:
“Trần Niên, tớ lại rắc rối rồi.”
“Mau, mau giúp tớ.”
Tôi ngầm hiểu ý mà gật đầu, nghiêm túc về phía bóng lưng của Phó Trầm, hô to:
“Này, !”
“Cậu còn chưa mật khẩu là gì mà!”
4.
Lần này, Phó Trầm rỏ ràng là đang tức giận Giang Dao.
Nghe sau khi Tô Tinh Tinh trở về, vì để bản thân có thể tự trả tiền cho Giang Dao mà đi thêm bất kể ngày hay đêm, cuối cùng bị ngất xỉu trong giờ thể dục.
Ở trước mặt tất cả mọi người, Phó Trầm bế ta chạy như bay đến bệnh viện.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, hắn không để ý đến Giang Dao nữa, thậm chí còn chạy đến trước mặt Giang Dao, trầm mặt với ấy:
“Phó Trầm tôi, cho dù là kiếp này hay là kiếp sau thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ có cảm với .”
“Nếu như còn nhắm vào Tinh Tinh nữa, tôi nhất định, nhất định khiến cho phải trả giá!”
Giang Dao đứng trước mặt tôi tức giận hét lớn:
“Rỏ ràng là do con khốn kia sai! Cậu ấy lại đổ lỗi lên đầu của tớ! Aaaa! Mau gọi người đến, tớ muốn tìm người đánh ta!”
Trời ơi.
Trong nguyên tác, kể từ lúc Giang Dao gọi người đánh Tô Tinh Tinh thì số phận bi thảm của ấy cũng bắt đầu rồi.
Là một tay sai trung thành, tôi vội vàng ngăn cản ấy: “Chị tôi ơi, cậu cho rằng đánh Tô Tinh Tinh một trận là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện sao?”
Giang Dao trầm ngâm suy nghĩ: “Ý của cậu là một lần không đủ, còn phải đánh thêm vài lần nữa sao?”
Hết cứu rồi, một xinh đẹp như này, sao lại có suy nghĩ bạo lực như .
Tôi dứt khoát thuận theo lời ấy, :
“Nếu như chúng ta chán ghét Tô Tinh Tinh, thì nên bắt đầu chèn ép từ thứ mà ta quan tâm nhất.”
“Chỉ khi chèn ép vào thứ mà ta quan tâm nhất thì mới có thể đánh cho ta một đòn chí mạng!”
Bạn thấy sao?