Bà Trần Anh quay sang tôi, rồi thở dài: "Đó là do Tiểu Thiến không có năng khiếu học hành..."
Tôi vội vàng vỗ ngực, cam đoan: "Mẹ ơi, mẹ yên tâm. Từ hôm nay con hứa sẽ cố gắng học tập! Mẹ có thể giúp con tìm gia sư dạy kèm không ạ?"
Bà Trần Anh mỉm tôi: "Trước đây con không phải luôn lười học sao? Sao giờ lại thay đổi suy nghĩ rồi?"
Tôi nịnh hót vỗ vai bà Trần Anh: "Mẹ ơi, con không muốn mất mặt nhà họ Cố."
"Được thôi, nếu con đã muốn học thì mẹ sẽ tìm cho con gia sư giỏi nhất."
3
Ai hiểu chứ! Mọi người ới, ai hiểu chứ!
Kiếp trước, vừa học cấp ba tôi vừa phải phụ giúp gia đình việc đồng áng. Khi hết việc ruộng đồng, bố mẹ lại mang về rất nhiều đồ thủ công để ở nhà. Tôi viết bài tập đến 11 giờ đêm, sau đó vẫn phải phụ giúp gia đình việc đến 2 giờ sáng mới ngủ.
Tất cả chỉ vì đó là cái giá phải trả cho việc học cấp ba của tôi.
Mà giờ đây, chẳng cần bất cứ việc gì, tôi cũng học trường cấp ba tốt nhất, có gia sư dạy kèm giỏi nhất.
Cảm đến rơi nước mắt, tôi lao vào lòng bà Trần Anh.
"Mẹ ơi, mẹ đối xử với con tốt quá!"
Bà Trần Anh khựng lại một chút, rồi đẩy tôi ra một cách gượng gạo.
"Con ... mẹ không thích con như ."
Tôi vội vàng ngồi ngay ngắn, chắp hai tay trước bụng.
"Mẹ ơi, như mẹ có thích không ạ?"
Khuôn mặt lạnh tanh của bà Trần Anh suýt nữa thì không thể giữ vẻ bình tĩnh.
Bà giả vờ ho một tiếng, sau đó khuyên nhủ Bạch Dĩ Hàn rất nhiều lời.
Nhưng Bạch Dĩ Hàn như mất miệng, không hề lên tiếng.
Cuối cùng, bà Trần Anh đành phải tung ra đòn sát thủ, dọa sẽ gửi ta về trại mồ côi.
Bạch Dĩ Hàn mới đồng ý không tiếp tục với Lại Tử Ngang nữa.
Tuy nhiên, người đã đọc tiểu thuyết như tôi biết rằng, Bạch Dĩ Hàn sẽ không nghe lời bà Trần Anh.
Ngày mai, ta sẽ tiếp tục qua lại với Lại Tử Ngang.
Bởi vì ta muốn trả thù người mẹ nuôi, vì ta cảm thấy việc mẹ nuôi điều tra mình khiến ta bức bối.
Cô ta cần Lại Tử Ngang dẫn dắt mình điên cuồng, trải nghiệm cảm giác sống.
Tất nhiên, tất cả những điều này đều không liên quan đến tôi.
Tôi chỉ muốn ôm chặt đùi bà Trần Anh, một đứa con ngoan ngoãn, nghe lời.
Nhưng con bướm ngoại lai như tôi vẫn có thể khuấy ra cơn bão trong thế giới này.
4
Ngày hôm sau, lúc tan học.
Bạch Dĩ Hàn ném cho tôi 200 tệ: "Tiểu Thiến, theo lệ cũ, che giấu chuyện này giùm chị, tối 9 giờ chị mới về. Em cứ dối là chúng ta đi ôn tập ở nhà học là ."
Tôi không thèm ngẩng đầu lên: "Chị tìm cách khác đi, từ hôm nay em phải đi học thêm rồi. Hơn nữa, hôm nay Cố Tinh Thần cũng về đấy, chị chắc chắn không về nhà à?"
Cố Tinh Thần là con trai bà Trần Anh, là trai không cùng huyết thống của chúng tôi.
Anh ấy cũng là nam phụ trong cuốn sách này, người đơn phương Bạch Dĩ Hàn.
Anh ấy và nữ chính là thanh mai trúc mã, vì Bạch Dĩ Hàn là con nuôi nhà họ Cố nên ấy luôn chôn giấu cảm trong lòng.
Cố Tinh Thần lặng lẽ bảo vệ nữ chính đến khi ta lấy chồng, rồi độc sống quãng đời còn lại ở nước ngoài.
Bạch Dĩ Hàn nhặt 200 tệ trên bàn lên: "Ngôi nhà đó chỉ khiến chị đau khổ, chị không muốn về một chút nào."
Nói xong, ta bỏ đi mà không ngoảnh lại.
...
Tôi nhanh chóng bước ra khỏi trường, phát hiện xe của bà Trần Anh đang đỗ trước cổng trường.
Tôi vội vàng chạy đến, mở cửa xe.
Bà Trần Anh ngồi ở hàng ghế sau.
Tôi vui mừng nở nụ : "Mẹ ơi, sao mẹ lại đến đón con?"
Bà Trần Anh khẽ mỉm : "Ừm, mẹ vừa đi sân bay đón trai con nên tiện đến đón con và Tiểu Hàn tan học."
Tôi theo ánh mắt của bà ấy về phía ghế phụ, bóng tối phủ lên khuôn mặt Cố Tinh Thần, khiến ấy càng thêm sắc sảo. Bóng mi rủ xuống của ấy tạo thành bóng râm dưới mắt, khiến cả người ấy toát lên vẻ lạnh lùng.
Mặc dù hiện tại ấy chỉ là sinh viên đại học khí chất lạnh lùng bẩm sinh của ấy vẫn khiến người ta không thể coi thường.
Bạn thấy sao?