14
Đến chiều hôm ấy, Từ Nhược Nhược đã đến tìm tôi.
"Lâm Thanh Miên, gửi ghi âm đó là có ý gì? Cô muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa tôi và Tạ Thụy sao?"
Tôi nhíu mày : "Châm ngòi? Cậu ta chủ tìm tôi rồi thảo luận vấn đề xứng hay không xứng gì đó. Chẳng lẽ không nên đi chất vấn trai của mình sao?"
"Tôi tin Tạ Thụy, tôi không tin ."
Từ Nhược Nhược đáp, ánh mắt tôi đầy cảnh giác: "Tôi nghe từ lâu là thích Tạ Thụy, cậu ấy không ưa gì một đại tiểu thư có bệnh công chúa như . Cô đừng hy vọng nữa. Cùng đừng nghĩ rằng chỉ cần dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi này là có thể chia rẽ chúng tôi. Cả hai chúng tôi đều có phẩm chất trong sạch, tuyệt đối sẽ không cúi đầu vì đâu!"
Nói xong, ta xóa bỏ đoạn ghi âm ngay trước mặt tôi, giận đùng đùng rời đi.
Tôi nhạo, ánh mắt vô lướt qua một góc cây không xa.
Tạ Thụy đang đứng ở đó.
Vừa rồi, lúc Từ Nhược Nhược khiêu khích tôi vì hắn, hắn không đứng ra. Thực tế, Tạ Thụy vốn định tiến đến, khi thấy tôi đầy tự tin, rạng ngời, còn Từ Nhược Nhược thì không có gì nổi bật, hắn lại không thể nhấc chân lên nổi.
Tạ Thụy trố mắt một hồi lâu, quay lại phòng cho .
Từ Nhược Nhược xào cơm chiên trứng cho hắn. Hắn vừa ăn cơm chiên trứng, vừa nghe ta bên cạnh:
"Tiền nhà và điện nước tháng này hơn tám trăm rồi, tiền sinh hoạt mà nhà chị cho không đủ. Tháng sau chúng ta phải tiết kiệm lại. A Thụy, nghỉ hè chúng ta đi thêm nhé."
Tạ Thụy gật đầu, rõ ràng không tập trung: "Được."
Từ Nhược Nhược hành rất nhanh. Ngày hôm sau, ta hưng phấn với Tạ Thụy:
"Chị tìm việc thêm dạy kèm cho một nhỏ, tiền lương năm trăm. Chúng ta sẽ dư tiền ăn ngon rồi!"
Tuy nhiên, đến hôm sau, khi Tạ Thụy theo Từ Nhược Nhược đến khu biệt thự mà ta dạy thêm, hắn càng càng cảm thấy quen thuộc. Đây không phải là chỗ hắn đã ở ba năm trước sao?
Tôi mở cửa sắt biệt thự ra, thấy hai bọn họ, lập tức nhíu mày xúi quẩy.
Sao cứ như âm hồn bất tán thế ?
15
Gia sư là do dì út mời về dạy cho cháu trai, dì ấy bận công việc nên giao cháu lại cho tôi trông coi.
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định mở cửa để hai người vào.
Vừa bước vào biệt thự, Tạ Thụy bắt đầu đánh giá xung quanh, chỉ thoáng qua mà hai mắt hắn đã đỏ hoe.
Tôi với bọn họ: “Dạy xong hai tiết hôm nay thì lần sau không cần đến nữa.”
Từ Nhược Nhược lập tức sốt sắng, không giấu nổi sự gấp gáp:
“Dựa vào đâu chứ, Lâm Thanh Miên? Chúng tôi không phải do mời, có tư cách gì mà đuổi chúng tôi?”
“Bên dì út, tôi sẽ giải thích rõ ràng, rồi sẽ tìm gia sư khác cho cháu tôi. Tam quan của hai người khác biệt quá lớn, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Tôi không muốn để các người hỏng cháu tôi.”
"Lâm Thanh Miên, đúng là lấy việc công trả thù tư!"
Từ Nhược Nhược giận dữ chỉ tay vào mũi tôi mắng: "Công việc gia sư là do chúng tôi kiếm . Chỉ vì một câu của mà muốn hủy cố gắng của chúng tôi sao? Cô cũng độc đoán quá rồi! Khó trách Tạ Thụy không thích !"
Sắc mặt tôi lạnh hẳn xuống.
"Nói về sự cố gắng, chưa chắc hai người đã vượt qua tôi. Hơn nữa, tôi có quyền từ chối các người. Nếu thật sự coi tiền bạc như cặn bã, thì cũng đừng nghiêm mặt đi kiếm số tiền này từ tôi."
Nghe đến đây, sắc mặt của Từ Nhược Nhược và Tạ Thụy đen như đáy nồi.
Tạ Thụy tôi đầy thất vọng:
"Lâm Thanh Miên, tôi tưởng thời gian qua đã thay đổi, không ngờ vẫn chẳng khác gì. Cô khiến tôi quá thất vọng. Yên tâm đi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không còn liên quan gì đến nữa."
Vừa rồi, hắn đúng là bị điên khi nảy ra ý định muốn hòa với loại đại tiểu thư như tôi.
Tôi ôm ngực, lạnh.
Nghĩ đến nguyên tác, tôi không nhịn nữa:
"Trùng hợp, tôi cũng chẳng muốn dây dưa với các người. Nhưng trước khi đi, tôi có đôi lời muốn . Tạ Thụy, đừng ra vẻ như nhà họ Lâm tôi nợ cậu điều gì. Cậu tự cho mình thanh cao, thật sự cho rằng tôn nghiêm quan trọng hơn tiền sao? Cậu chỉ sợ người khác bàn tán sau lưng, chê cậu dựa dẫm phụ nữ thôi. Nếu không phải tôi còn kiêu ngạo, có lẽ cậu đã vui vẻ 'ăn cơm chùa' rồi."
Bạn thấy sao?