12
Sau hôm đó, tôi trở nên càng bận rộn hơn.
Bởi vì thức tỉnh kịch bản khiến tôi nhận ra một điều quan trọng rằng, người ngoài không đáng tin cậy.
Tôi quyết định phải mạnh mẽ hơn. Dù không thể cho công ty phát triển rực rỡ như cha mình đã từng, thì ít nhất tôi cũng phải đảm bảo để nó không bị sản.
Cha không tin con yếu ớt có thể chịu nỗi khổ này.
hưng dưới sự năn nỉ của tôi, ông cuối cùng cũng đồng ý rằng, chỉ cần cuối kỳ tôi có thể đạt học bổng, ông sẽ cho phép tôi vào công ty để học tập.
Cùng lúc đó, Tạ Thụy vốn một lòng học tập lại trở nên thất thường.
Một buổi sáng nọ, khi tôi vừa chạy bộ sáng sớm trở về thì nhận một tin nhắn WeChat từ hắn:
[ Có đó không?]
Nhìn tên người gửi, lại là Tạ Thụy.
Tôi vừa ăn sáng vừa lướt lại các tin nhắn trước đây của hắn.
Không thể không thừa nhận rằng trước kia tôi đối xử với Tạ Thụy rất tốt.
Mặc dù giọng điệu có phần kiêu ngạo, tôi thường phải gửi mười mấy tin nhắn thì hắn mới trả lời một hai cái, đã lúc nào cũng cực kỳ không kiên nhẫn.
Tôi "chậc" một tiếng, rồi lập tức block hắn.
Thời gian một học kỳ thoáng cái đã trôi qua.
Trong buổi lễ tổng kết cuối kỳ, tôi đại diện cho thầy trò toàn trường lên sân khấu thuyết trình với danh hiệu sinh viên ưu tú.
Lúc này, tôi mặc lễ phục màu trắng, ánh đèn chiếu xuống khiến tôi rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Tạ Thụy ngồi dưới sân khấu, ánh mắt tôi chằm chằm.
Sau khi buổi lễ kết thúc, tôi đi ra phía sau sân khấu để thay lễ phục.
Chưa kịp thay quần áo, cửa phòng nghỉ đã mở ra, Tạ Thụy đút hai tay vào túi, ánh mắt lặng lẽ khóa chặt tôi.
Tôi nhăn mày: "Cậu tìm ai?"
Tạ Thụy đáp: "Tìm , Lâm Thanh Miên. Tại sao lại block WeChat của tôi?"
Tôi nhạo: "Tại sao lại block cậu? Tự cậu không biết sao?"
Tôi vốn định phủi sạch liên hệ với hắn.
Nhưng không biết Tạ Thụy nghĩ đến điều gì mà đột nhiên cong môi nở một nụ tự tin:
"Tôi biết rồi. Lâm Thanh Miên, chẳng phải đây là thủ đoạn dùng nhằm thu hút sự ý của tôi sao?"
Tôi: "?"
13
Tạ Thụy bước vào phòng nghỉ, mở điện thoại ra. Dù tôi đã block hắn, do không xóa bè từ trước, hắn vẫn có thể xem lại các tin nhắn cũ.
Trên màn hình, gần như tất cả đều là tin nhắn của tôi.
Tạ Thụy : "Trước kia cứ đeo bám tôi, tôi lơ. Giờ giận, block tôi để thu hút sự ý, muốn tôi phải đi tìm để cả hai lại lần nữa đúng không?"
Tôi tức nghẹn một hơi trong lồng ngực:
"Tạ Thụy, cậu nên đi khám khoa thần kinh đi."
"Cô lại mạnh miệng rồi. Tôi quen với mấy trò kiêu căng này của rồi."
Hắn , ánh mắt di chuyển trên người tôi, tiếp tục: "Tôi thấy hết những thay đổi của trong những ngày này rồi. Nói thật, chiến thuật lần này của rất thành công."
Tôi liếc đồng hồ, không còn kiên nhẫn: "Cậu có thể tiếng người không?"
Tạ Thụy "A" một tiếng: "Trên mạng đều , chỉ có khi bản thân trở nên ưu tú thì mới xứng đáng với người tốt hơn. Không phải vì tôi từng có bệnh công chúa, nên mới cố gắng thay đổi để thu hút sự ý của tôi sao?"
"Cậu điên rồi. Tôi cố gắng là vì bản thân, không liên quan gì đến cậu! Thật không biết xấu hổ mà dát vàng lên mặt mình. Tôi đạt giải toàn quốc năm lần, cậu còn dám tôi xứng với cậu? Tôi bỏ xa cậu mười tám con phố rồi."
Tạ Thụy nhíu mày: "Kết quả thi tốt nghiệp của tôi cao hơn hơn sáu mươi điểm, chẳng phải tôi ưu tú hơn sao? Huống hồ cha trước đây còn bồi dưỡng tôi, muốn tôi vào công ty hỗ trợ, chẳng phải ông ấy đã thấy rõ năng lực của tôi? Thừa nhận đi, Lâm Thanh Miên, dù không có tiền, người như tôi đi đâu cũng sáng lấp lánh."
Tôi qua loa: "Vậy chờ khi cậu thực sự tỏa sáng hãy tiếp."
Nói xong, tôi mở điện thoại, gửi đoạn ghi âm vừa rồi cho Chu Khoa kèm lời nhắn:
[ Gửi cho Từ Nhược Nhược giúp tôi.]
Rồi tôi lách qua Tạ Thụy, bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ như thể tránh xa một bệnh nhân tâm thần.
Bạn thấy sao?