Tranh Diên – Chương 7

7

Sau khi phủ Tống bị khám xét, ngoài vài hầu nữ và thị vệ thân tín vẫn nguyện theo hầu, những gia đinh khác đều tan tác.

Giờ đây những gia đinh chịu trách nhiệm những công việc nặng trong phủ này đều do ta tự bỏ tiền túi từ khi gả đến.

Hồi , Tống Dục và Tống Nhu không một lời cảm ơn, như thể mọi chuyện này đều là bổn phận của ta; giờ ta trả sạch, chẳng mấy chốc hai người họ liền kéo đến tính sổ.

"Thẩm Tranh Diên, những người trong viện ta đâu? Sao nàng lại cắt hết họ rồi?"

Người xông vào trước là Tống Nhu, Tống Dục lẽo đẽo theo sau.

Vài ngày trước, hắn vừa rằng nha đầu này hắn thất vọng, giờ này, những chuyện thất đức này vẫn sai nha đầu xông vào tranh lấy lợi ích.

Ta lạnh trong lòng, bề ngoài vẫn than thở:

"Quận chúa chớ hiểu nhầm.

"Những gia đinh đó không phải do ta cắt hết, chỉ là không hiểu chúng nghe tin ở đâu rằng quán rượu duy nhất có thể kiếm ra tiền đã đóng cửa, sợ tháng sau không phát tiền lương, nên lần lượt đến xin ta từ chức.

"Người này nhà có bà mẹ già cần về chăm sóc, người kia quê nhà đã hứa hôn phải về cưới vợ.

Ta muốn giữ họ lại cũng chẳng giữ ."

Tống Nhu há miệng cứng họng, hồi lâu mới : "Vậy... thì việc trong viện của ta ai ?"

Ta hờ hững đáp: "Chẳng phải còn hai nha hoàn thân cận sao?"

Hai nha hoàn này là do Tống Nhu từ phủ mang tới, đã bán thân bán mạng cho nhà họ Tống.

Không ngờ Tống Nhu nóng nảy: "Ngươi ! Chỉ còn hai người Xuân Lan và Thu Cúc, sao lo xuể? Chưa kể hồi ở phủ Tống, hai người này chính là nhất đẳng nha hoàn, chỉ phục vụ hầu hạ thân cận. Những việc nặng nhọc bên ngoài như quét dọn, chạy vặt, lẽ nào Ngươimuốn để bọn họ ư?"

Ta lãnh đạm đáp: "Được nha hoàn cho quận chúa thật tốt, dù sa cơ lỡ vận vẫn hơn cả tiểu thư nhà lành bình thường."

Tống Nhu chưa kịp phản bác lời bóng gió của ta thì ta đã yếu ớt một tiếng: "Quả thực trên sổ sách công khoản trong phủ không còn tiền, nếu quận chúa muốn có nha hoàn, thì tự bỏ tiền ra đi."

Tống Nhu nghiến răng với ta.

Nàng ta khóc lóc kể lể với Tống Dục:

"Thẩm Tranh Diên này cay nghiệt ngoan độc, sao huynh lại cưới ả ta chứ?

"Tâm Nguyệt tỷ tỷ tốt biết bao, hiền dịu lại thương huynh, nếu huynh cưới Tâm Nguyệt tỷ tỷ, lúc này cuộc sống của chúng ta sẽ tốt đẹp biết bao."

Tống Dục cũng dài giọng thở dài, cứ than thở rằng số phận trêu ngươi, thế đạo bất công.

Thực ra ta vẫn chẳng hiểu nồi đầu óc của hai em nhà họ Tống này cho lắm.

Sự việc trên đời sao có thể hoàn toàn như ý người? Những người bình thường khi gặp thăng trầm thì nghĩ đến cách thích nghi với hoàn cảnh.

Nhưng hai người họ thì không.

Không những không nghĩ đến cách tự lập mà còn toan tính tính toán trên đầu người khác.

"Tiểu Thúy kia ta thấy việc khá nhanh nhẹn." Tống Nhu thăm dò.

Tống Dục hiểu ý của nàng, hơi mất mặt: "Dẫu sao đó cũng là của hồi môn của Thẩm Tranh Diên, ta không thể lấy của ả để đưa cho muội ."

Tống Nhu ngạo mạn đáp: "Chỉ qua cũng biết Tiểu Thúy chỉ là nha hoàn dùng để chạy vặt, trước kia chỉ hầu hạ một thứ nữ như Thẩm Tranh Diên, nếu tới hầu hạ một đích nữ của nhà họ Tống như muội, thì rõ ràng là phúc phận của ả rồi."

Thấy vẻ ngần ngừ của Tống Dục, Tống Nhu vội vàng : "Là muội quên mất huynh rồi, thôi , Tiểu Thúy sẽ đi phục vụ huynh trước, rồi sang muội sau."

Tống Dục vẫn do dự: "Bên cạnh Thẩm Tranh Diên chỉ có một nha hoàn này thôi, ta đòi thêm của ả ta có phần không ổn không nhỉ?"

Tống Nhu khuyên nhủ:

"Huynh à, sao huynh lại không nghĩ, hồi ở nhà họ Thẩm, ả ta chỉ là một nha đầu không hầu hạ. Nếu không gả đến nhà họ Tống chúng ta, nhà họ Thẩm sẽ cấp nha hoàn cho ả ta sao?"

"Huống hồ huynh mà , nếu ả không nghe, thì chính là chống lại phu quân, huynh hoàn toàn có thể viết giấy bỏ vợ, đuổi ả ta đi! Huynh cứ yên tâm, chỉ cần huynh mở lời, ả ta sẽ tự giác đưa Tiểu Thúy tới."

Dự đoán của Tống Nhu này không sai.

Quả nhiên, vừa vào cửa phòng ta, Tống Dục mới đặt vấn đề về việc để Tiểu Thúy hầu hạ hắn, ta lập tức đồng ý.

Nhưng ngay câu tiếp theo của ta đã khiến Tống Dục vô cùng kinh ngạc.

"Nếu , xin phu quân hãy ban cho Tiểu Thúy một cái danh phận."
 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...