Ta thay đích tỷ gả cho một thế tử ngốc nghếch.
Ngày xuất giá, tỷ ta nhạo:
“Tiện tì gả cho kẻ ngốc, quả thực là trời sinh một cặp!”
Ta thương xót hắn mệnh khổ nên sau khi thành thân hết lòng đối đãi.
Ta thay hắn ngăn cản sự bắt nạt của huynh đệ tỷ muội, lại gánh hết mọi rắc rối hắn ra.
Ta vẫn nghĩ chúng ta sẽ cứ thế nương tựa lẫn nhau, sống một đời bình dị.
Cho đến khi…
Kinh thành xảy ra biến loạn, phu quân ngốc của ta trở thành thái tử tiền triều.
Lúc ấy, ta mới hay, ngốc nghếch chỉ là vỏ bọc của hắn.
Sau một đêm huyết tẩy hoàng cung, hắn thuận lợi đăng cơ.
Ta biết từ nay chúng ta mỗi người một ngả nên cũng chuẩn bị sẵn thư hòa ly.
Thế , hắn lại vì muốn cưới đích tỷ ta hoàng hậu mà dùng loạn tiễn xuyên tim ta ngay tại phủ thế tử.
Hắn giẫm lên tín vật định của chúng ta, giễu cợt:
“Thứ tiện tì như ngươi sao xứng hoàng hậu!”
Trùng sinh trở lại, ta về đúng đêm thay tỷ xuất giá năm ấy.
01
Mũi tên lạnh tẩm kịch độc xuyên qua ngực, xé toạc tim gan.
Đau đớn và tuyệt vọng dâng trào như sóng lớn.
Ta dốc hết sức lực để thổi xương tiêu.
Nhưng người đến cứu ta lại không phải là A Chiếu, đó là tân đế đang nắm tay đích tỷ thong thả bước vào.
Hắn đã chẳng còn dáng vẻ ngốc nghếch năm xưa, đôi mắt như chim ưng lạnh lẽo ta.
Ta ngã xuống đất, máu thấm đỏ y phục, cũng nhuộm đỏ chiếc xương tiêu mới kề đến môi.
Ta còn nhớ, khi nồng ý mật, hắn từng với ta:
“Khi tiếng xương tiêu vang lên, dù cách trở ngàn sông vạn núi thì A Chiếu cũng nhất định đến bên A Bảo!”
Máu tươi phun ra ào ạt, chiếc xương tiêu rơi xuống đất.
Hắn đến rồi.
Nhưng không phải để cứu ta, mà là… ta!
Đích tỷ ta thấy người ta dính đầy máu thì kinh hoảng rúc vào lòng hắn.
Ánh mắt tỷ ấy đẫm lệ, dáng vẻ đáng thương, ta rõ ràng thấy khóe môi nàng ta khẽ cong lên.
Đôi tay từng nắm tay ta qua bao đêm dài giờ đang ôm chặt lấy đích tỷ ta.
Giọng dịu dàng an ủi:
“A Việt, đừng nữa, thứ tiện tì này không đáng để bẩn mắt nàng.”
Thật buồn , cũng thật đáng thương.
Người phu quân ta ôm lại là đích tỷ của ta.
Cái tên gọi ra cũng là khuê danh của nàng ta.
Còn ta – người vợ đã cùng hắn trải qua hơn một nghìn ngày đêm lại bị gọi là tiện tì!
Rõ ràng người có hôn ước với hắn là đích tỷ.
Người chê hắn ngốc nghếch là đích tỷ.
Người ép ta đến gả thay cũng là đích tỷ.
Vậy mà giờ đây, hắn lại thâm ý thiết với nàng ta!
Thật nực biết bao!
Công Thượng Chiếu nhanh chóng vỗ về tâm của tỷ tỷ.
Lúc hắn về phía ta, trong mắt chỉ còn hận ý.
Thực ra, một canh giờ trước, ta đã nghe lời đồn trong kinh thành.
Thế tử giả ngốc là thái tử tiền triều, hắn ẩn nhẫn nhiều năm chỉ chờ thời cơ phục quốc.
Đích nữ phủ Thừa tướng gả cho thái tử Văn Thừa, thông đồng nội ứng ngoại hợp bức vua thoái vị, tàn sát hoàng cung, giẫm lên núi xác biển máu và đăng cơ.
Để bảo toàn tính mạng của bách tính toàn thành, thái tử Văn Thừa tự vẫn, đổi lấy thiên hạ thái bình.
Ngày đăng cơ, hắn lập tức tuyên bố nghênh cưới đích nữ phủ Thừa tướng hậu.
Tôn Thanh Việt chính là đích nữ phủ Thừa tướng, cũng là đích tỷ ta.
Còn ta là thứ nữ phủ Thừa tướng – Tôn A Bảo, là thứ nữ bị gọi là tiện tì – người Công Thượng Chiếu cưới về một cách đường đường chính chính, tam môi lục sính.
Nhưng dù thế, ta vẫn không muốn tin, người cùng ta tâm đầu ý hợp, đồng hành sớm tối sẽ phản bội ta.
Ta luôn chờ hắn đến, chờ hắn tự mình rõ mọi chuyện.
Thậm chí ta đã chuẩn bị sẵn thư hòa ly.
Từ nay mỗi người một đường, tự tìm niềm vui riêng.
Nhưng ta không ngờ… hắn lại muốn ta.
Công Thượng Chiếu xuống ta như kẻ bề trên, giọng lạnh như sương tuyết:
“Cả đời trẫm có hai điều tiếc nuối.”
“Một là không thể bảo vệ Tử Việt chu toàn.”
“Hai là cưới ngươi – thứ tiện tì này – thê tử!”
“Ngươi chết xem như giải một mối hận trong lòng trẫm!”
Hắn giẫm mạnh lên tay ta đang nắm chiếc xương tiêu, bừa nghiền nát, vừa :
“Tiện tì không xứng hậu của trẫm!”
Chiếc xương tiêu vỡ vụn, ngón tay ta cũng bị nghiền đến máu thịt be bét.
Đau.
Còn đau hơn cả vạn tiễn xuyên tim.
Độc ngấm vào xương, tầm của ta dần mờ đi.
Ta biết, mình không sống bao lâu nữa. cố gắng thở thêm chỉ khiến bọn họ càng khoái chí.
Ta cắn răng lấy ra thư hòa ly nhuốm máu, gắng gượng mỉm :
“Ta đã ký tên vào thư hòa ly.”
“Công Thượng Chiếu, ta chưa từng mong hậu của ngươi.”
“Cái ghế hoàng hậu đó, ta không thèm!”
“Công Thượng Chiếu, là Tôn A Bảo ta không cần ngươi nữa!”
Mỗi lời ta ra, đôi mắt hắn lại trầm đi một phần.
Cho đến khi ta ném thư hòa ly trước mặt hắn, hắn đỏ mắt đẩy mạnh đích tỷ ra rồi nhặt lấy thư hòa ly dưới đất.
Máu từ cổ họng ta không ngừng trào ra, ta lạnh lau đi, ngẩng đầu hắn, từng chữ sắc bén:
“A Bảo ta cũng có hai điều tiếc nuối.”
“Một là trao nhầm tấm chân .”
“Hai là người không rõ.”
“Nếu có thể sống lại một lần… Tôn A Bảo quyết không gả cho Công Thượng Chiếu!”
Ta nắm chặt mũi tên ghim trên ngực rồi dùng sức đâm sâu thêm.
Đau đớn lan tràn, sinh cơ cạn kiệt.
Trước khi nhắm mắt, ta thấy đôi mắt Công Thượng Chiếu đỏ ngầu, hắn gào lên đau đớn:
“Cái mạng quèn của ngươi là của trẫm!”
“Trẫm muốn ngươi chết thế nào, ngươi phải chết thế ấy!”
“Tôn A Bảo! Trẫm không cho phép ngươi chết!”
Ta mỉa mai.
Công Thượng Chiếu, ngươi thật hèn hạ!
Chê ta tiện là ngươi.
Bị ta ruồng bỏ, không cam lòng cũng là ngươi.
Không nỡ để ta chết, vẫn là ngươi.
Nhưng ta cho dù chết cũng không để ngươi như ý!
02
Nóng.
Nóng đến nỗi cháy da cháy thịt.
Cơn đau nhói trong lồng ngực vẫn còn rõ rệt.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt ta là trần nhà bằng gỗ trắc kim ti nam.
Gỗ trắc kim ti nam?
Đây là khuê phòng của Tôn Thanh Việt.
Ta thế mà lại quay về đêm trước ngày thay nàng ta xuất giá!
Bạn thấy sao?