Ngày hôm nay lẽ ra là ngày Bùi gia nở mày nở mặt nhất.
Trong luật pháp đương triều, phò mã cũng có thể vào triều quan.
Mà lấy công chúa vợ, đồng nghĩa với việc chân chính có quan hệ với hoàng gia, sẽ trở thành đại thần hoàng thượng tín nhiệm nhất.
Đáng tiếc, rể đào hôn.
Trên đường đón dâu, tìm cớ rời đi, sau đó không trở về nữa.
Tân lang đào hôn, trốn tránh cuộc hôn nhân với công chúa đế vương sủng ái nhất.
Chả mấy chốc chuyện này đã ồn ào huyên náo khắp nới.
Hoàng thượng phái đại quân lùng bắt Bùi Tự.
Mà lúc này, ngoài phủ có một bé trai đưa cho ta một tờ giấy, trên tờ giấy viết một địa chỉ.
"Cô nương, muốn ra tay sao?"
Tiểu Đào nhận lấy tờ giấy kia, chờ mệnh lệnh của ta.
"Ừ."
Ân oán cũng nên kết thúc.
Cho nên nửa canh giờ sau, Bùi Tự thay đổi trang phục, khi sắp ra khỏi cửa thành, bị quan binh ngăn lại.
Bắt Bùi Tự đưa vào hoàng cung.
Ngay cả dân chúng trong kinh thành cũng đang bàn luận không ngớt.
"Bùi Tự có khi nào không chịu , sẽ khai ra nương không?"
Tiểu Đào có chút lo lắng.
Ta lắc đầu: "Tỷ đệ Bùi gia này, điểm giống nhau duy nhất, chính là đều xem lớn hơn trời. Trước kia hắn vì mà ta tổn thương, nợ ta hai mạng người, tuyệt đối không khai ta ra."
Đây là khẳng định duy nhất của ta đối với người rơi vào .
Vì đủ ngu ngốc.
Nhưng cho dù hắn không khai ta ra, Bùi Tương chắc chắn sẽ nghĩ việc này có liên quan đến ta.
Hoàng thượng phái người bắt ta vào hoàng cung.
Chu Chỉ cũng ở đây, vẻ mặt khẩn trương, ở trước mặt hoàng thượng, hắn cũng không có cách nào bảo vệ ta.
"Ngươi chính là nữ tử thanh lâu đã quyến rũ phò mã sao?"
Công chúa mặc hỉ phục ta đầy căm hận, tiến lên tát ta một cái.
"Công chúa sao lại như ?"
Khuôn mặt dù đau đớn, ta vẫn ngẩng đầu lên và chằm chằm vào ấy.
"Dân nữ là do tiểu Hầu gia hào phóng chuộc ra. Đương nhiên đã là người của tiểu Hầu gia, sao có thể đi quyến rũ phò mã của công chúa ?"
Bùi Tương vẻ mặt lo lắng.
"Công chúa đừng nghe ả bậy, ả này quyến rũ đệ đệ ta, ta tận mắt thấy."
"Thân là phò mã, muốn bỏ đi ngay ngày đại hôn, đây chính là thể diện của hoàng gia, một khi xử lý không thỏa đáng, đó chính là đại hoạ diệt tộc.
Chỉ có kéo ra một con quỷ chết thay, mới có thể bảo trụ vinh quang gia tộc.
Mà ta chính là con quỷ chết thay kia.
Ta lạnh lùng Bùi Tương, nàng ta thật ra cũng không dám đem chuyện năm năm trước ra.
Thân là con của thừa tướng.
Không phân tốt xấu đã đánh chết hai đứa bé, còn đưa ta vào thanh lâu chà đạp, chuyện này một khi truyền ra ngoài, tuy có khả năng không bị bất kỳ trừng nào, thanh danh của nàng ta chắc chắn sẽ không còn.
Thời này hà khắc với nữ tử.
Không có thanh danh, đối với nữ tử mà , còn khủng khiếp hơn cái chết.
Nàng ta không dám ra chuyện cũ năm năm trước thì không có cách nào đẩy ta vào chỗ chết.
Ta dập đầu về phía hoàng thượng, sau đó tiếp tục : "Năm đó tiểu Hầu gia gặp nạn, là dân nữ cứu ngài ấy, vì thế tiểu Hầu gia hứa hẹn với dân nữ, cả đời này đều sẽ che chở dân nữ. Nhưng ngày thành hôn, đại tiểu thư Bùi gia lại cầm kiếm vào thanh lâu, muốn mạng của dân nữ. Tiểu Hầu gia là người trọng hứa, chỉ có thể đưa dân nữ về hầu phủ bảo vệ."
Ta lời khẩn thiết, mà mỗi một câu đều có thể tìm người chứng thực.
Nước mắt rơi từng giọt từng giọt, dáng vẻ uất ức vô cùng, đủ để cho người ta tin tưởng ta.
Về phần mỗi một câu ta , cũng là đang dẫn dắt một sự thật - - Đó chính là, Bùi Tương hay ghen tị. Muốn mạng của ta, cho nên hôm nay mới kéo ta ra kẻ chết thay, thậm chí không tiếc thanh danh của mình.
Cho nên khi ta những lời này ra, đã có rất nhiều người đều thay đổi sắc mặt.
Dù sao chuyện Bùi Tương cầm kiếm vào thanh lâu mấy tháng trước cũng ồn ào huyên náo.
Danh tiếng ghen tuông, sớm đã có.
Cho dù là hoàng đế, ánh mắt ta cũng bớt sát khí, chỉ là nhiều hơn vài phần xem xét.
Ở thanh lâu phải học những thủ đoạn mà trước kia ta khinh thường.
Không ngờ có một ngày lại hữu dụng thế này.
"Rõ ràng là ngươi muốn dồn ta vào chỗ chết, thậm chí ngươi đã ta!"
Bùi Tương không ngừng thề thốt phủ nhận.
Ta vội vàng ngắt lời: "Nàng chính là con của đương kim Thừa tướng, thân phận cao quý. Dân nữ chẳng qua chỉ là một nữ tử thanh lâu, mặc dù có tiểu Hầu gia che chở, chung quy thân phận ti tiện, sao có thể dồn nàng ta vào chỗ chết?"
"Nếu dân nữ thật sự những chuyện này, vì sao dân nữ còn có thể sống đến hôm nay, cho dù tiểu Hầu gia che chở, Thừa tướng thương nàng như thế, sao có thể bỏ qua cho dân nữ chứ?"
Những nhân chứng trước đó đều có mặt.
Bùi Tương không biết gì.
Thế gian này luôn đứng đồng về phía kẻ yếu.
Hoặc là Bùi Tương diễu võ dương oai đã quen, thế cho nên cục diện cho tới hôm nay, ta ngoan ngoãn cam chịu uất ức, còn nàng ta cứ bày ra dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống ta.
So sánh hai bên.
Cán cân trong lòng mọi người đã sớm lệch.
Cho nên ta đã sống sót.
14
Bùi Tự nhất định không lý do đào hôn.
Chỉ mình chưa từng thích công chúa.
Nhưng như càng dễ chọc giận hoàng thượng, người muốn ở ba ngày sau xử trảm.
Đây chính là kết cục cho kẻ thường hoàng quyền.
Trừ phi hắn có thể tự mình nhận sai với công chúa, nếu không cho dù công chúa có thích hắn đến mấy, cũng chưa chắc có một con đường sống.
Nhưng ai có thể cho hắn cúi đầu đây?
Chỉ có ta thôi.
Cho nên, Bùi Tương không còn diễu võ dương oai nữa mà tới tìm ta.
"Đệ đệ ngu xuẩn của ta, nò vì một nữ tử như ngươi mà tự nguyện trả giá bằng tính mạng. Thế gian có nam tử si tâm đối đãi với ngươi như thế, nếu ngươi còn có chút lương tâm, hãy đến khuyên nó cúi đầu nhận sai đi!"
Lương tâm?
Ta che miệng ra tiếng.
"Lúc trước ngươi đẩy hai đứa em ta ngã chết, sau đó đưa ta vào kỹ viện, ngươi có từng nghĩ tới lương tâm của chính mình hay không? Nếu như không có, ngươi lấy cái gì cầu ta?"
Bùi Tương nổi giận.
"Nhưng lúc trước người các ngươi là ta, tại sao ngươi lại muốn Bùi Tự, nó đối với ngươi thâm nghĩa trọng, mấy năm nay chưa từng quên ngươi, ngươi lại tính kế nó như thế, người mà như thế sao!"
Mặc dù nàng ta luôn đệ đệ ngu xuẩn, vẫn không nhịn rơi lệ.
Nhưng màn này trong mắt ta lại chỉ như trò hề.
"Ta không phải người? Bùi Tương, ngươi lấy tư cách gì để với ta những lời này? Ngươi vì đệ đệ của mình cầu xin, còn luôn miệng chỉ trích ta. Vậy ngươi có từng nghĩ tới, ta cũng là người có đệ muội không?"
Bùi Tương trầm mặc.
"Vậy rốt cuộc ngươi muốn như thế nào, như thế nào mới có thể giúp ta khuyên nó giữ lại một mạng."
Giọng Bùi Tương nhỏ đi rất nhiều, mang theo mệt mỏi, trong mắt còn có một tia cầu xin.
Ta ngồi xuống ghế, lạnh lùng nàng ta.
"Quỳ xuống."
"Ngươi điên rồi? Ngươi muốn ta phải quỳ trước mặt tiện nhân như ngươi sao?"
Bùi Tương vẻ mặt không thể tin.
"Nếu ngươi không quỳ, ta tuyệt đối sẽ không đi gặp hắn! Quỳ hay không, tuỳ ngươi!"
Bùi Tương đứng tại chỗ im lặng hồi lâu, vẫn không thấy nàng ta có ý muốn quỳ. Ta cũng không muốn tiếp tục dây dưa với nàng ta nữa, chuẩn bị đứng dậy rời đi, lại nghe thấy bịch một tiếng.
Quay đầu đã thấy Bùi Tương vẻ mặt khuất nhục quỳ trên mặt đất.
"Xin ngươi hãy đi khuyên nhủ tên ngốc kia."
Kỳ thật lúc này trong lòng ta hẳn là nên vui sướng.
Làm nhục kẻ thù là một chuyện sẽ ta mười phần vui vẻ.
Cũng không biết vì sao.
Có lẽ do nàng ta cũng là tỷ tỷ, cũng là vì đệ đệ vứt bỏ tôn nghiêm của mình. Nhưng suy nghĩ đó chỉ xuất hiện tring giây lát, ta rất muốn cho mình một cái tát, tại sao ta phải đi đồng với kẻ thù chứ?
Nàng ta có đệ đệ, còn chết hai đứa nhỏ của ta.
Một người như thế.
Chết không có gì đáng tiếc!
Bạn thấy sao?