"Cái gì, ngươi muốn cùng ta đi Giang Nam sao?"
Nghe Chu Chỉ , ta sững sờ, bối rối không biết phải sao.
Mặc dù kiếp trước Chu Chỉ luôn rằng khi nào có thời gian sẽ dẫn ta đi Giang Nam, đó chỉ là thế thôi, Hầu phủ cần phải quản lý, còn phải đối mặt với sự thúc giục của hoàng đế muốn hắn kết hôn, cho nên đơn giản là hắn không thể dành thời gian cho ta."
"Nguyệt nhi, đoạn đường này không biết còn bao nhiêu nguy hiểm. Có ta che chở chắc chắn là an toàn hơn."
Chu Chỉ không để chuyện ta muốn cả hai coi nhau như người lạ vào tai.
Nhưng thật ra đây là lần đầu tiên hắn chịu bỏ cái tôi của hắn xuống.
Cái này thật sự không giống hắn chút nào.
Ta đương nhiên tiếp tục từ chối, lý do ta rời kinh thành là vì ta không muốn vướng vào những người và những chuyện ở kiếp trước, tôi chỉ muốn chuyển đến một nơi không ai biết và nuôi dạy những đứa em của mimhf thật tốt.
Ngoài ra ta không muốn gì khác xa vời.
Nhưng Chu Chỉ vẫn lẽo đẽo theo ta xuống Giang Nam.
Dù ta có cố xua đuổi thế nào, hắn cũng chỉ cúi đầu im lặng, rồi theo sát cách ta mười bước, không thể nào cắt đuôi .
"Tiểu Hầu gia, rốt cuộc ngươi muốn gì?"
Trước mắt đã là địa phận của Giang Nam rồi, ta muốn ở mảnh đất không người quen biết này bắt đầu mọi thứ một lần nữa, đương nhiên không muốn gặp lại người cũ.
Còn là người cũ đã từng dây dưa.
"Vì ta đã hứa sẽ bảo vệ nàng đến hết cuộc đời, nàng đã chết trong vòng tay ta ở kiếp trước, lời hứa đó vẫn tính. Vậy thì đương nhiên kiếp này ta cũng phải tiếp tục bảo vệ nàng."
Hắn cực kỳ nghiêm túc.
Mặc dù ta biết Chu Chỉ từ trước đến nay luôn coi trọng lời hứa, không ngờ sống thêm một kiếp nữa hắn vẫn muốn thực hiện, thậm chí còn muốn đi cùng ta.
Trong lòng ta có chút cảm kích.
Nhưng chỉ có thể là cảm kích thôi.
"Bây giờ ta đã có một cuộc sống mới, mối hận của ta đã kết thúc. Tiểu Hầu gia thực sự không cần phải nhớ lời hứa đó nữa. Kinh thành mới là nơi mà ngươi thuộc về."
Ta vừa xong, Chu Chỉ lại đột nhiên đi tới trước mặt ta, nắm chặt tay ta, vô cùng nghiêm túc : "Không phải kinh thành, là nàng..."
"Cái, cái gì?"
Ta không nghe rõ lắm, trong mắt đầy sự bối rối, Chu Chỉ lúc trước còn ánh mắt còn sáng quắc, sau khi xong câu kia thì buông lỏng tay ta ra, có chút mất tự nhiên.
Hắn không , ta cũng không tiếp tục ép hỏi nữa.
Về phần hắn cố ý đi theo ta, ta cũng không có cách nào để bắt hắn rời đi, đành chỉ giả vờ như không thấy.
Có lẽ đợi đến một ngày nào đó hắn chán chường, nhớ tới cuộc sống sung túc ở kinh thành, sẽ chủ rời đi cũng nên.
6
Ta tìm một căn nhà gỗ cũ nát.
Nhìn dáng vẻ này của nó thì có lẽ đã rất nhiều năm không có người ở rồi.
Nếu không có người ở, ta sẽ tu sửa nơi này một chút, bắt chước cha mẹ một căn nhà bằng trúc, từ nay về sau chúng ta sẽ ở lại đây.
Quyết định đi!
Vậy thì phải bắt đầu dựng nhà trúc, chuyện chặt tre đương nhiên chỉ có thể giao cho ta, A Nặc rất khéo có thể giúp ta, A Uyên thì kéo từng cây trúc ta chặt xuống để trước cửa nhà trúc.
Về phần Chu Chỉ, hắn cũng muốn giúp ta.
Hắn muốn đưa ta vào trong trấn, dùng ngọc bội đeo bên hông đổi một ngôi nhà lớn cho ta.
"Không có công thì không hưởng lộc, tiểu Hầu gia vẫn nên giữ lại ngọc bội thì hơn."
Ta đã từ chối lòng tốt của hắn. Nhận ân của người khác, cuối cùng cũng cần phải trả lại bằng ân .
"Nguyệt nhi, nàng thật sự không muốn ta giúp nàng sao?"
Nhìn hắn có chút tổn thương, ta lại cảm thấy buồn không hiểu nổi.
Kiếp trước ta từng hỏi hắn ba lần - hắn có ta không?. Lần nào hắn cũng phủ nhận không chút do dự.
Nếu chưa bao giờ thích thì chính là nhớ ơn cứu mạng, cũng không cần nhớ lâu như , hắn hiện giờ không nợ ta một xu, ta cũng không nợ hắn gì cả.
"Tiểu Hầu gia, ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Ta đã hỏi câu này rất nhiều lần trên đường đi rồi.
Hắn luôn muốn xong lại thôi, cuối cùng cứ cúi đầu trầm mặc, ta xoay người rời đi, thì lại lẽo đẽo theo sau ta.
Y hệt như lúc này.
Ta vừa mới dùng hết sức chém hai cây trúc, hắn đứng ngồi không yên, bèn tiến lên đoạt lấy dao trong tay ta, muốn thay ta đốn cây.
"Tiểu Hầu gia, loại việc này ngươi không nên đâu."
Từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, việc nặng như , sao loại người như hắn có thể ?
"Nàng , tại sao ta không ?"
Chu Chỉ hỏi ngược lại ta, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc.
"Ta là con nhà nông, từ nhỏ đã quen những việc này. Dựa vào tay nghề này, mới có thể nuôi sống hai đứa em.
Nhưng tiểu Hầu gia thì khác, thân phận ngươi tôn quý, nên để cho người hầu hạ."
Đây là thân phận đã định trước từ khi sinh ra.
Không có gì để bàn cãi.
Ta xuất thân không tốt, thì cố gắng dựa vào chính mình thay đổi, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta sẽ sống cuộc sống tốt đẹp hơn.
Còn Chu Chỉ vừa sinh ra đã là tiểu Hầu gia, người hầu hạ lớn lên, nên chỉ biết tiểu Hầu gia thôi.
Nghe ta , trong mắt Chu Chí hiện lên một tia tiếc nuối, chần chừ không , ta đã thấy rất nhiều lần, lần này dường như hắn đã hạ quyết tâm.
Bỏ cây rìu trong tay xuống, sau đó nắm chặt hai vai ta.
"Nguyệt nhi, ta biết nàng oán hận ta lúc trước không thay nàng báo thù, cho nên báy giờ mới không muốn để ý đến ta, ta sai rồi, nàng muốn ta thế nào cũng , đừng lạnh lùng giống như bây giờ không?"
Giọng của hắn mang theo sự cầu xin, lần đầu tiên vất bỏ tôn nghiêm của mình, chỉ vì cầu xin ta đừng lạnh lùng với hắn.
Nhưng mà......
"Ta chưa bao giờ vì chuyện lúc trước mà trách ngươi."
Lúc trước Chu Chỉ , nếu ta có bản lĩnh khiến hắn ta, hắn sẽ thay ta báo thù.
Ta vốn cũng có tâm tư như .
Nhưng cho dù ta cách nào cũng không thể cho hắn ta.
Sau đó ta cũng hiểu rõ.
Báo thù vốn là chuyện của một mình ta, tội gì phải kéo người khác xuống nước. Cho dù hắn không giúp ta, ta cũng có thể báo thù cho đệ đệ muội muội.
Giúp, đó là đại ân.
Nếu không giúp, đó cũng là chuyện thường .
Huống chi ta tiếp cận hắn là có mục đích, cho nên trong lòng ta chưa bao giờ oán hận hắn, chỉ là kiếp trước có quá nhiều hồi ức không hay, không muốn phơi bày nó ra, cũng không muốn người quen cũ khiến ta phải nhớ lại.
Chu Chỉ, chính là một trong số đó.
Bạn thấy sao?