Tôi vừa nức nở vừa đáp:
“Anh cởi áo ra, để em xem một chút!”
Khuôn mặt lập tức đỏ bừng:
“Tôi là người đàng hoàng, đừng bậy!”
Tôi khóc càng lớn:
“Huhuhu, chồng ơi, em phải xem, em cầu xin , để em xem một chút thôi mà…”
Anh ấy luống cuống, hai tay không biết phải để vào đâu.
Cuối cùng, chỉ đành bất lực, nhỏ giọng xuống:
“Thôi … chờ… chờ đến khi không còn ai thì xem, chưa?”
Nhìn cảnh tượng này, ánh mắt Thẩm Dật hiện rõ sự chán ghét.
“Lâm Nguyệt Dã, trước mặt mọi người như , em không thấy mất mặt à?”
“Lần này, sẽ không dỗ dành em nữa đâu.”
Nói xong, ta quay đầu bỏ đi.
Đám đông xung quanh cũng lặng lẽ giải tán.
4
“Đại tiểu thư, diễn xong rồi còn không chịu buông à?”
Giọng từ trên đỉnh đầu vang xuống, mang theo chút giễu cợt.
Tôi chỉ lắc đầu, ôm chặt lấy cổ ấy, khóc đến nấc lên từng cơn.
“Không buông, cả đời này cũng không buông…”
Lâm Nguyệt Dã mười tám tuổi không bị gãy chân, không bị trầm cảm.
Kỳ Trầm mười tám tuổi chưa từng vì mà chắn một nhát dao.
Mọi thứ… vẫn còn kịp.
Kỳ Trầm không thể tin nổi, lên tiếng đe dọa:
“Vậy tôi đi ra ngoài nhé?”
“Ừm…”
Anh ấy bế tôi bước ra khỏi lớp học.
Vừa ra ngoài, giọng của thầy chủ nhiệm vang lên:
“Này, Kỳ Trầm, không lo mà tập luyện, còn ôm nữ diễn trò lưu manh gì đấy?”
Tôi vẫn ôm chặt lấy ấy, không buông.
Thấy tôi không hề phản ứng, Kỳ Trầm đỏ mặt, cố giải thích:
“Báo cáo thầy, nữ bị gãy chân, em bế ấy xuống phòng y tế.”
Giọng thầy chủ nhiệm bớt nghiêm khắc hơn:
“Cậu nhóc này, cũng có chút người đấy chứ.”
Chợt nhớ lại, kiếp trước Kỳ Trầm cũng như .
Bế tôi đi khắp nơi khám chân, kiên nhẫn đồng hành trong từng buổi tập vật lý trị liệu.
Khi mọi người đã đi xa, ấy tôi, vẻ mặt đầy bất lực:
“Này, đại tiểu thư, lại đang trò gì thế hả?”
Tôi vẫn không chịu buông tay khỏi cổ :
“Chồng ơi…”
Anh ấy nghe mà rùng cả mình, nghiến răng :
“Đừng gọi tôi là chồng! Ai là chồng của chứ?”
“Anh là chồng của em mà…”
Tôi uất ức bĩu môi, nhỏ giọng:
“Chồng của em, em thích nhất trên đời…”
Kỳ Trầm như muốn nổ tung, hạ giọng nhắc nhở:
“Đại tiểu thư, còn nhớ hôm qua là ai đã ném thư của tôi không?”
Tôi lập tức cứng đờ.
Thật sự là thời điểm quá không thích hợp.
Kỳ Trầm từng tỏ với tôi, khi đó, tôi lạnh lùng dẫm nát bức thư dưới chân, còn :
“Tôi ghét nhất cái loại chỉ biết dùng cơ bắp, không có chút đầu óc nào như !”
Nghĩ lại, bản thân tôi cũng chỉ là một học sinh múa dẻo dai, đầu óc cũng chẳng hơn ai.
Thật ra, tôi không hề ghét Kỳ Trầm đến thế.
Là Thẩm Dật ghét , nên tôi mới ghét lây theo.
Thẩm Dật ghét mọi kẻ ngốc, đặc biệt là kiểu như Kỳ Trầm, học hành dốt nát, lại còn nghênh ngang trong trường.
Tôi chớp mắt, cố tỏ vẻ chân thành giải thích:
“Chuyện đó… hôm qua thật ra là em muốn thử lòng thôi.”
Rồi tôi cam đoan:
“Chồng à, từ nay em chỉ thích mình thôi!”
Khóe miệng Kỳ Trầm hơi giật giật:
“Hứ… có thể đừng gọi tôi là chồng nữa không?”
Tôi lắc đầu kiên quyết:
“Không .”
Anh cắn răng, cuối cùng thở dài chịu thua:
“Thôi, muốn gọi gì thì gọi đi…”
Nhìn tôi ôm cổ ấy như một gấu koala, ấy thở dài:
“Nhưng mà này, Lâm Nguyệt Dã…”
“Cô là người chứ không phải khỉ, có thể nào leo xuống khỏi người tôi không?”
Tôi hì hì: “Nhưng em muốn ôm lâu thêm một chút, chồng ơi.”
Yết hầu của ấy khẽ chuyển , hai tai đỏ ửng lên.
Kỳ Trầm 18 tuổi… thật là vừa đáng vừa ngầu một cách ngây ngô.
5
Kỳ Trầm quay đầu ôm tôi đến nhà ông Hai của ấy.
Ông lão đang ngồi ở đầu ngõ xem bói cho người ta, mỗi ngày đều thần thần bí bí.
“Ông ơi, ấy hình như bị trúng tà rồi.”
Ông Hai vuốt râu, liếc mắt tôi một cái.
“Hửm, mắt đỏ ngầu thế này, chắc chắn là bị thứ gì đó bám theo rồi.”
Vừa , ông ấy vừa rút ra một tờ giấy vàng vẽ bùa, đưa cho tôi.
“Đem lá bùa này mang bên người, trừ tà, tránh họa.”
Kỳ Trầm đặt tôi ở ngoài cửa, dặn dò:
“Đợi tôi một lát, đừng đi theo tôi, tôi sẽ quay lại ngay.”
Nhưng tôi không nghe lời, lén lút đi theo đến ngoài cửa.
Chỉ nghe thấy ấy hạ giọng hỏi:
“Ông con muốn hỏi, có lá bùa nào khiến ấy mãi mãi ở trạng thái này không?”
Trong lòng tôi âm thầm vui mừng:
“Được thôi, biết ngay mà, đã sớm vì em mà điên đảo thần hồn, vì em mà đ.â.m đầu vào tường rồi.”
Kỳ Trầm à, đời này để em chạy về phía nhé.
Bạn thấy sao?