“Sau đó, và Hứa Tinh cùng khởi nghiệp, hai người ngày ngày bên nhau, thấu hiểu lẫn nhau, trở thành cặp đôi vàng trong mắt mọi người. Không ai biết, tôi mới là của . Khi đó, tôi cầu xin , xin đến xem buổi biểu diễn của tôi, dù chỉ một lần, tặng một bông hoa thôi, tôi cũng sẽ tha thứ cho . Nhưng , một lần cũng không đến.”
Anh ta sững người, như không thể tin nổi.
Tôi ta, khổ:
“Anh rằng, loại sân khấu nhỏ như thế thì có gì đáng xem? Anh còn , tôi có biết bận rộn thế nào không?”
“Đúng , bận hẹn hò với Hứa Tinh, bận cùng ấy gõ chuông trên sàn Nasdaq, cùng đi du lịch, cùng ra mắt gia đình hai bên.”
“Tôi đã chờ bao nhiêu năm, tôi không cam tâm, thì sao chứ? Tất cả mọi người đều nghĩ tôi là kẻ ác độc xen vào chuyện của . Thực ra, tôi đã bệnh rất lâu, cuối cùng, tôi như phát điên, đã tự tử rất nhiều lần. Đối mặt với sự ràng buộc đạo đức của tôi, cảm thấy phiền, rằng cưới tôi chẳng phải rồi sao?”
“Nhưng ngay trước ngày cưới, Hứa Tinh gửi cho tôi báo cáo mang thai của ta. Còn tôi, trong cơn hoảng loạn, đã ngã từ sân khấu xuống, trở thành một người tàn tật.”
Tôi nhắm mắt lại, cổ họng nghẹn đắng.
“Cuối cùng, bố mẹ đưa cho tôi một khoản tiền, bảo tôi tự sống tự chết…”
Anh ta sững sờ, vội vàng giải thích:
“Anh… sao có thể như thế? Anh không phải người như , Tiểu Dã, đã rồi, sẽ luôn bảo vệ em. Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.”
Tôi lạnh lùng lắc đầu:
“Không phải đâu.”
“Thẩm Dật, tôi không thông minh, tôi cũng không ngu.”
Tôi thẳng vào ta:
“Anh thực sự thích tôi sao? Không, chỉ không cam tâm mà thôi. Anh thông minh đến mức biết tôi thích gì, biết tôi không vui vì điều gì, cũng biết phải thế nào để dỗ dành tôi, cố không , để tôi phải chịu uất ức hết lần này đến lần khác.”
“Anh chỉ hưởng thụ sự ngưỡng mộ của tôi, sự trân trọng của Hứa Tinh, cái gì cũng muốn cả.”
“Cất cái thứ rẻ tiền của đi. Tôi không cần và cũng không xứng đáng.”
21
Sau khi gia nhập đội tuyển quốc gia, Kỳ Trầm bắt đầu tham gia các giải đấu quốc tế.
Anh ấy liên tục kỷ lục của chính mình.
Cả thế giới đều chứng kiến hào quang của .
Còn tôi, sau khi có chút danh tiếng, tập trung toàn lực chuẩn bị cho cuộc thi Cúp Đào Lý.
Cúp Đào Lý là giải thưởng danh giá nhất trong giới vũ đạo.
Điều tiếc nuối lớn nhất trong đời mẹ tôi là chưa từng giành chức vô địch.
Tôi đã tự hứa với bản thân rằng, nhất định phải dốc hết sức để bù đắp nỗi tiếc nuối đó cho bà.
Tôi và Kỳ Trầm, là nhau lại gặp nhau rất ít.
Những lúc hiếm hoi ở bên nhau, chúng tôi hẹn hò gần trường học.
Vừa mới đi vài bước, bất ngờ có một chiếc xe lao thẳng đến từ ngã rẽ.
Kỳ Trầm gần như ngay lập tức phản ứng, đẩy tôi ra sau lưng.
Một tiếng “rầm” vang lên, cả hai cùng ngã xuống đất.
Ký ức về hình ảnh ấy đầy m.á.u trong kiếp trước liên tục hiện lên trong đầu tôi, tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Tôi toàn thân run rẩy, gào lên khản cổ gọi tên ấy:
“Kỳ Trầm!”
“Vợ ơi, không sao… không sao thật mà…”
Anh ấy lúng túng dỗ dành tôi.
“Đừng khóc, đừng khóc, chỉ là trầy xước chút thôi, không sao đâu.”
Nước mắt tôi đã giàn giụa, run rẩy chạm vào khuôn mặt , nghẹn ngào không thành lời:
“Đồ ngốc, em sợ muốn chết…”
“Không chết, không chết…”
Tôi ôm chặt lấy ấy:
“Từ giờ không phép bị thương, không phép chảy máu, không phép chắn trước mặt em nữa!”
Anh ấy liên tục gật đầu: “Được, , .”
Nhưng tôi biết, dù có quay lại bao nhiêu lần, trong giây phút nguy hiểm đó, ấy vẫn sẽ theo bản năng bảo vệ tôi.
Sau một lúc lâu, chúng tôi mới bình tĩnh lại.
Lúc này mới phát hiện, người trong xe lại chính là Hứa Tinh.
“Lâm Nguyệt Dã, vẫn chưa c.h.ế.t sao…”
Cô ta chằm chằm vào tôi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn.
Nhưng gương mặt ta đã hoàn toàn thay đổi.
Rất giả, đầy dấu vết của việc phẫu thuật thẩm mỹ.
Trước đó từng có tin đồn, Hứa Tinh điên cuồng chỉnh sửa khuôn mặt, tôi không để tâm, hóa ra là thật.
Từng có học cũ kể chuyện rằng, ta đã tỏ với Thẩm Dật.
Thẩm Dật thẳng thừng từ chối và hành của ta thật hạ thấp giá trị bản thân.
Hứa Tinh không cam lòng, hỏi tại sao.
Thẩm Dật nhíu mày đáp lại một câu:
“Nhiều chuyện, soi gương nhiều vào, có khi sẽ có câu trả lời.”
Bạn thấy sao?