“Khi đó, xuất hiện. Anh : ‘Lâm Nguyệt Dã, giờ đã là nhà vô địch thế giới rồi. Anh sẽ giúp em lấy lại danh dự. Kết hôn với đi, sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, chọc tức đôi cẩu nam nữ đó.’”
“Ngày chúng ta đăng ký kết hôn, đã công khai trước truyền thông: Đây là vợ tôi, là tôi thầm nhiều năm qua.”
“Rất nhiều người mắng mù quáng, liên tiếp bỏ theo dõi, chẳng hề để tâm. Anh vận viên chỉ dùng thành tích để lên tiếng.”
“Anh dẫn em đi khắp nơi tìm bác sĩ chữa trị đôi chân, cùng em phục hồi chức năng, lúc em lo lắng bất an, đánh đàn và hát cho em nghe.”
“Anh ôm em ngủ, trở thành liều thuốc an thần duy nhất của em. Từng ngày trôi qua, em dần hồi phục, cuối cùng trở lại với sân khấu.”
Tôi siết chặt vòng tay, gục đầu sát tai ấy, giọng nhẹ nhàng:
“Những ngày ở bên là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời em.”
Kỳ Trầm lặng lẽ vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi.
“Nhưng vẫn đến quá muộn.”
Tựa vào lòng , tôi cố gắng để ấy không thấy đôi mắt đang ngấn lệ của mình.
Tôi đã không cho biết rằng, thật ra chúng tôi cũng không mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Kỳ Trầm đã kết hôn với tôi vào thời điểm đỉnh cao của sự nghiệp.
Khi đó, đã hoàn thành Grand Slam, trở thành người hùng quốc gia.
Nhưng thời kỳ đỉnh cao của một vận viên cũng chỉ ngắn ngủi vài năm, chẳng ai có thể bất bại mãi.
Kỳ vọng của mọi người đối với quá lớn, đến mức nếu chỉ giành á quân, họ cũng mắng rằng phân tâm vì tôi.
Cho đến một lần thi đấu, đã bị chấn thương từ trước, lại còn không may lên cơn sốt cao ngay trước trận.
Tôi xót xa vô cùng, kiên quyết muốn rút lui khỏi cuộc thi.
Nhưng lúc đó, một người hâm mộ cuồng loạn đã cầm d.a.o lao về phía tôi, miệng không ngừng hét lên:
“Đều tại khiến ấy tụt dốc!”
Kỳ Trầm trong vô thức đã lao đến chắn cho tôi.
18
Cận kề kỳ thi đại học, tôi và Kỳ Trầm vừa phải miệt mài bổ túc các môn văn hóa, vừa điên cuồng rèn luyện kỹ năng chuyên môn.
May mắn thay, trong cuộc thi mới nhất, Kỳ Trầm đã giành giải quán quân cấp tỉnh.
Tôi dồn toàn bộ tinh thần vào kỳ thi nghệ thuật.
Ngày thi, tôi cầm lấy chiếc huy chương vàng của ấy, điên cuồng “chà xát” để cầu vận may.
Nhờ buff giáp từ chiếc huy chương vàng, tôi đã phát huy một cách ổn định suốt cả kỳ thi.
Không ngờ rằng mình lại giành vị trí số một trong kỳ thi nghệ thuật.
Khi vừa bước ra khỏi phòng thi, vốn dĩ định ôm chầm lấy ấy một cái thật mạnh.
Không ngờ lại cờ gặp nam thần mà tôi hâm mộ.
Ngoài đời ấy cao ráo, đẹp trai hơn cả tưởng tượng, thậm chí còn chủ chào tôi:
“Hello, em vừa nhảy rất tuyệt.”
Tôi vui đến phát điên, liền chỉ huy Kỳ Trầm chụp ảnh giúp tôi và nam thần.
Nam thần gương mặt đang sa sầm của ai đó, tò mò hỏi:
“Cậu ấy là?”
“À, học của em.”
Trên đường về, có ai đó trông như một người vợ oán phụ:
“Ai là học hả?”
“Sao không gọi là chồng nữa?”
“Được rồi, có thì hết phải không?”
Tôi: “Im miệng…”
“Tôi chỉ là kẻ thứ ba, phải không?”
“Tôi chỉ là một trò , phải không?”
Tôi: “Đừng ép em hôn ngay trước mặt đám đông này.”
Anh ấy lập tức im bặt.
Tôi lén lút chọc vào hông ấy:
“Khi nào thì hôn đây?”
Mặt ấy đỏ bừng:
“Đợi… đợi đến khi không có ai…”
19
Không lâu sau, điểm thi đại học công bố, tôi và Kỳ Trầm đều đạt điểm vượt chuẩn.
Cả hai đều nhận giấy báo trúng tuyển từ ngôi trường mơ ước.
Điều tôi không ngờ là, Thẩm Dật lại không đi du học nước ngoài.
Thay vào đó, ta và Hứa Tinh đều thi đỗ vào cùng một trường đại học ở Bắc Kinh.
Tổ hợp học bá và học thần đến từ cùng một lớp vẫn tiếp tục chấn ở trường.
Họ vẫn thường xuyên cùng nhau tham gia các cuộc thi và giành giải thưởng.
Trên diễn đàn của trường, có người đăng một bức ảnh của cả hai và cảm thán rằng họ đúng là trời sinh một cặp.
Trước những lời đồn đại của mọi người, Thẩm Dật lại trực tiếp phủ nhận:
“Chỉ là học, tôi đã có người mình thích.”
Sau này, có người phát hiện, dường như ta thật sự có người trong lòng.
Anh ta thích xem các buổi biểu diễn múa cổ điển.
Mỗi lần đi, ta đều ôm theo một bó hoa hướng dương.
Có người đoán rằng đó là dành cho ta thích.
Lúc đó, chúng tôi đã là sinh viên năm hai.
Kỳ Trầm nhờ thành tích xuất sắc nên chọn vào đội tuyển quốc gia.
Bạn thấy sao?