Tay cha chồng đang chim bỗng dừng lại, hồi lâu không rõ là lời châm chọc hay khen ngợi:
“Cái tên Lâm Khê nghe nhỏ quá, ngươi nên gọi là Lâm Hải mới đúng.”
Ta khẽ mỉm , chậm rãi đáp:
“Làm một dòng suối nhỏ cũng tốt. Dòng chảy tuy mảnh, không dứt, len lỏi khắp nơi, nơi nào cũng có tia sinh cơ.”
Cửa hiệu ở ngõ Tứ Tỉnh lấy lại , việc đầu tiên ta , là đến Thính Tuyết Lâu mời vài nương về.
Thính Tuyết Lâu từng là kỹ viện nổi danh nhất kinh thành, sau này có người mở Túy Nguyệt Lâu, mời những kỹ nữ Tây Vực đến múa, khiến Thính Tuyết Lâu dần vắng khách.
Ta đi vào ban ngày, càng thấy nơi đó tiêu điều.
Tiền trong tay ta không nhiều, chỉ chọn mấy nương dáng đẹp, còn mặt mũi tài gì đó đều không bắt buộc, càng rẻ càng tốt.
Mỗi mỹ nhân đều khoác lên mình một bộ y phục, che mạng sa, chỉ còn tà áo phiêu dật, người thì đứng, người thì ngồi, hoặc uống trà, hoặc gảy đàn, trước cửa tiệm liền thành một khung cảnh nên thơ.
Vải vóc chất đống trong cửa hàng thì là vật chết.
Chỉ khi khoác lên người mỹ nhân, mới trở nên sống .
Ta có rát họng cũng không bằng khách tận mắt hiệu quả mặc lên người.
Tiệm bận đến độ mấy tiểu nhị đo vải cho khách không kịp thở, rảnh tay mới chặc lưỡi:
“Chưởng quầy, người nghĩ ra chiêu này đúng là lợi !”
Mỹ nhân mờ ảo như tranh, như trăng trong nước, người qua đường vừa đã vui mắt.
Chỉ tán gẫu dăm ba câu cũng kiếm bạc, mấy nương của Thính Tuyết Lâu cũng vừa lòng.
Ta gảy bàn tính, trong lòng cũng vừa lòng.
Cửa hàng ở ngõ Tứ Tỉnh ăn quá tốt, cha chồng có ý chia thêm vài cửa hiệu cho ta.
Giờ đây ở Giang gia, ta cuối cùng cũng đã có tiếng .
Bạc kiếm đợt đầu, ta thay toàn bộ người trong viện.
Lần này chọn đều là kẻ có dung mạo đoan chính, phẩm hạnh không tệ, từng người một đều là hàng tốt.
Tuyết rơi.
Ta lột vỏ một quả táo mật, bỏ vào miệng, vị ngọt đậm lan dần nơi đầu lưỡi.
Tuyết lác đác rơi trên hàng mi, lành lạnh ngấm vào trong hốc mắt, ta khẽ mỉm , xoay tay lau khô giọt lệ vừa mới lăn xuống.
Hồng Trần Vô Định
Giang Thiếu Lăng, Lâm Khê đã rồi, chàng thấy không?
8
Đông qua, lại một vòng xuân thu.
Miền Nam gặp đại hồng thủy, đến mùa thu thì lại thêm nạn châu chấu.
Ta thấy ở đầu chợ dán cáo thị, triều đình đã phát lương cứu đói, còn phái Tử Thần Quân đích thân đi thị sát quan lại vùng Lưỡng Giang.
Ông lão kể chuyện trong trà quán là người có kiến thức rộng rãi, rảnh rỗi bèn đập cây “tỉnh mộc” một cái, rằng:
[ – .]
“Miền Nam gặp thiên tai, thiên hạ ắt sẽ loạn; mà đã loạn, thì rất dễ sinh ra dân phản loạn. Tử Thần Quân chuyến này đi, cứu tế là phụ, dẹp loạn mới là chính.”
Tối đó, ta ôm sổ sách tính toán suốt nửa đêm.
Hôm sau, Tử Thần Quân vừa bước ra khỏi phủ thì bị ta gọi lại.
Chưa đến giờ Dần, trời vẫn tối mịt.
Hắn khoác hồ cừu đen tuyền, gương mặt trắng như ngọc ẩn giữa màn đêm, dường như còn lạnh hơn cả sương thu.
Hắn lặng lẽ hỏi: “Chuyện gì?”
Ta rút từ trong tay áo ra một mảnh vải đã cắt sẵn, đưa sang:
“Nghe quân thượng sắp đi phương Nam cứu nạn, ta đặc biệt đến tiễn một chút. Tám trăm bộ áo mùa đông, mười ngày nữa có thể đến lấy. Loại vải trong tay quân thượng là hàng mẫu, phương Nam không lạnh bằng phương Bắc, ta ước chừng loại này đủ giữ ấm cho nạn dân. Có điều gấp gáp quá, may cắt còn thô, mong quân thượng đừng chê.”
Dân đói mà có cơm ăn, có áo mặc, nạn loạn cũng sẽ dịu đi.
Còn tám trăm bộ có đủ hay không, nhiều hơn ta thực sự không gắng nổi nữa rồi.
Tử Thần Quân khẽ liếc qua mảnh vải trong tay, cúi đầu ta, người vốn luôn hờ hững nay có thêm mấy phần kính trọng, e là đây là lần đầu hắn ta bằng ánh mắt nghiêm túc.
Giọng hắn vẫn lạnh và trong vắt, không nhận cũng chẳng không, chỉ nhàn nhạt bảo:
“Ân này, e là quá nặng.”
Không chỉ là nặng.
Phải là dốc hết toàn bộ gia sản của ta! Một năm vất vả trắng tay, coi như đổ sông đổ biển!
Lòng ta rỉ máu, mặt vẫn tươi , bộ tùy ý:
“À chuyện đó thì… quân thượng từng có ơn lớn với ta, ta từng khi nào phát đạt sẽ báo đáp. Giờ coi như giữ lời. Ừm thì, thiên hạ hưng vong, ai cũng có trách nhiệm mà! Ngày xưa cũng từng có tiểu thư nhà thế gia quyên góp vàng bạc châu báu, ta chẳng qua là học theo người trước thôi.”
“Tiệm của ta ở ngay ngõ Tứ Tỉnh, giờ ở kinh thành cũng coi như có chút danh tiếng. Nếu quân thượng có rảnh, lúc nào cũng có thể ghé chơi.”
Sợ chậm việc hắn lên triều, ta vội cáo từ quay người rời đi, mới xoay lưng đã bị gọi lại.
Đôi mắt đen như mực kia ta chăm , hồi lâu mới hơi chắp tay, khẽ :
“Đa tạ nương nghĩa khí.”
Trả món ân trong lòng, ta nhẹ nhõm cả người, vui vẻ đáp lại:
“Quân thượng là người tốt, nhất định phải bình an trở về đấy nhé!”
Hai tháng trôi qua, Tết đã gần kề.
Cuối năm là lúc các thương nhân bận rộn nhất, ta mặc nam trang, cùng Giang Thiếu Thu xuống Tô Châu nhập hàng.
Đây là lần đầu tiên ta đi xa buôn bán, và hoàn toàn không giống như ta từng tưởng tượng.
Thì ra thương hành khổ cực đến thế.
Sợ gặp thổ phỉ cướp bóc, trên đường không để lộ chút giàu sang nào. Thương đội toàn nam nhân, ăn uống cần dầu mỡ, dù có món mặn thì cũng chỉ toàn mỡ là chính.
Đi ngang một vùng hoang vu hẻo lánh, chẳng rõ giữa đông rét thế này mưa từ đâu đổ xuống lớn đến , bọn ta bị kẹt lại trong hang núi, gió lạnh thấu xương, vài người hầu vội vàng nhóm lửa.
Ngoại bào, giày vớ ướt nhẹp hong bên lửa, bốc lên một làn mùi khó , nồng nặc chua tanh, ta ngửi mà muốn nôn, vờ lấy cớ mệt, lui về góc vách ngồi một mình.
Bạn thấy sao?