Hắn nghiêng người tựa vào ghế, một cơn gió len qua khe cửa khẽ thổi bay vạt áo, đôi hàng mi dài và cong rủ xuống.
Hắn đang .
Ngoài trời, mưa như trút nước.
Phố Trường An xa xa bị mây đen phủ kín, âm u nặng nề, mà gian phòng trong Hi Xuân Các, lại ấm áp và khô ráo đến dịu dàng.
Hắn cất tiếng, chậm rãi :
“Lâm Khê, cho ta nghe, thế nào mới gọi là ‘gả’?”
Ta hơi sững người, trợn to mắt, còn chưa kịp đáp.
Hắn đã chậm rãi, từng chữ từng chữ ra:
“Tam môi lục sính. Bát kiệu đưa rước.”
“Lâm Khê, nàng là người ta muốn cưới hỏi đàng hoàng, chính thất phu nhân.”
11
Cuối cùng, Tử Thần Quân vẫn đính hôn với nhà họ Lâm.
Lễ vật sính lễ cao nhất, 64 kiệu đưa tới Lâm phủ.
Đích mẫu còn chưa kịp vui mừng, đã bị tên trên hôn thư dọa đến sững sờ.
Bà không kịp giữ lễ, gượng gạo hỏi:
“Có phải có nhầm lẫn gì không? Quân thượng trước kia rõ ràng từng là…”
Bà mối thản nhiên hỏi lại: “Quân thượng đã gì?”
Một câu này khiến toàn sảnh đường tức thì rơi vào tĩnh lặng.
Quân thượng quả có , đại tiểu thư của Lâm phủ “không tệ”.
Nhưng mà, Lâm phủ có hai vị tiểu thư.
Đích mẫu vì chuyện này mà phát bệnh nặng một trận.
Phụ thân ta tuy không thích ta, xưa nay luôn hiếu danh trọng thế.
Để tỏ vẻ coi trọng, liền thay đổi hẳn thái độ thường ngày: đối với tiểu nương ta thì hỏi han ân cần, nào là gấm vóc, phấn son, từng rương từng rương đưa tới tiểu viện.
Tiểu nương bỗng chốc trở thành người sủng ái nhất trong phủ.
Đó là chuyện về sau.
Tin Tử Thần Quân sắp thành hôn khiến cả kinh thành nổ tung.
Người người bàn tán: Tử Thần Quân tốt thì có tốt, chỉ có điều mắt người hơi có vấn đề.
Với thân phận như hắn, phải cưới công chúa mới xứng đôi vừa lứa.
Còn người nhà họ Lâm chọn hôn phối – Lâm nhị tiểu thư, là thứ nữ, góa phụ, lại mang tiếng xấu, xưa nay từng có nhiều hành vi kinh thế hãi tục.
Dư luận ngoài kia ầm ĩ, ta vẫn đều đặn tới tiệm việc như thường, khiến người trộm ta dọc cả con phố.
Bà thợ may lớn tuổi trong tiệm khuyên ta:
“Chi bằng nương ở nhà nghỉ vài hôm, tranh thủ thêu thùa may hồng y cũng mà.”
Tiếng bàn tính trong tay ta lách cách vang lên, ta vừa ghi sổ vừa hỏi mà không hề ngẩng đầu:
[ – .]
Hồng Trần Vô Định
“Người ta muốn thì cứ . Tiệm còn việc phải , cũng không phải chuyện gì xấu mặt, vì sao phải tránh?”
Ngày cưới định vào tháng Năm năm sau.
Lâm Tuyết đến tìm ta loạn một trận.
Vải vóc bị nàng ta giũ tung, qua không mua, nào là vải quá mỏng, thêu quá xấu, chẳng có chỗ nào tốt cả.
Ta vạch đám tiểu nhị bị nàng ta cho rối loạn, một tay giữ chặt cổ tay đang định ném đồ của nàng ta, lạnh nhạt :
“Tỷ tỷ vốn là người từng trải, nếu đồ ta bán không hợp mắt, thì mời đi chỗ khác mua.”
Nàng ta nuông chiều từ bé, về sức lực sao sánh với ta, người từng lăn lộn thương trường.
Ta từng đi khắp nơi buôn bán, từng vượt núi băng sông, cũng từng cắn răng vác mấy trăm cân hàng hóa. Tuy tuổi nhỏ hơn, đã cao hơn nàng ta nửa cái đầu.
Không giãy thoát nổi, nàng ta bỗng khóc òa lên:
“Lâm Khê! Ngươi không giữ phẩm hạnh! Gả một lần chưa đủ, còn tái giá! Ngươi quyến rũ khắp nơi, nay lại tới cướp mối hôn sự của ta!”
Ta khẽ, thật đúng là oan uổng tận trời cao, liền nhẹ nhàng đáp:
“Tỷ tỷ cẩn ngôn. Tam thư lục lễ, tên viết trong hôn thư là ta. Chuyện cưới hỏi này, có liên quan gì đến tỷ?”
Tống Thư Bạch cũng đến tìm ta một lần.
Nhiều năm không gặp, mà nay lại nhiệt hơn xưa.
Mang đến một hộp tổ yến huyết, bổ m.á.u dưỡng khí rất tốt.
Bảo rằng trong lòng luôn nhớ ta, nay nghe ta tìm người như ý, hắn với tư cách huynh trưởng cũng coi như yên tâm.
Ta đáp: “Tiểu nương chỉ sinh một đứa con là ta. Chuyện huynh trưởng huynh muội gì đó, sau này xin miễn nhắc.”
Gần cuối năm, Trưởng công chúa mở yến tiệc Quỳnh Hoa.
Yến tiệc này năm nào cũng tổ chức, trước kia ta chưa từng mời.
Lần này nhờ ánh hào quang của Tử Thần Quân, thiệp mời mới đưa tới tay ta.
Nhà họ Lăng là thế gia, lại có liên hệ thân thích với hoàng thất, xét theo vai vế, Trưởng Công chúa chính là mẫu của Tử Thần Quân.
Bà cũng là người từng tái giá, hoàn cảnh khác ta đôi chút, bà là sau khi hòa ly rồi mới tái hôn.
Trong điện của Trưởng Công chúa, những lời như của tỷ tỷ ta từng thì không ai dám nhắc tới.
Nhưng ánh mắt dò xét thì không ít.
Thi thoảng lại có vài ánh lén lút rơi xuống người ta, ai cũng lấy lạ: ta có điểm gì, mà lại lọt vào mắt Tử Thần Quân.
Ta mặt không đổi sắc, coi như không thấy những ánh dòm ngó kia.
Lọt vào mắt hay không, bản thân ta cũng chẳng rõ. Có lẽ chỉ là ta may mắn.
Yến tiệc tàn, Trưởng Công chúa giữ ta lại trò chuyện.
Bà hỏi ta: “Vết thương cũ trên vai của Túc nhi, còn đau không?”
Ta bị hỏi đến ngẩn người, hoàn toàn không biết hắn có thương tích gì trên vai.
Trưởng Công chúa thoáng ngạc nhiên:
“Vết thương này có từ nhiều năm trước, người thân cận bên Túc nhi đều biết, ngươi không biết sao?”
Ta hơi lúng túng:
“Tuy quen biết quân thượng đã mấy năm, chỉ gặp ba, bốn lần. Chuyện đó quân thượng chưa từng nhắc qua.”
Bạn thấy sao?