Trăng Sáng Cùng Sao [...] – Chương 2

Chương 2

5

Tôi không đưa ra câu trả lời, ấy biết câu trả lời của tôi.

Chúng tôi lành và tiếp tục bí mật liên lạc từ xa.

Tuy nhiên, tất cả đều tan vỡ sau khi tôi kết thúc kỳ thi đại học.

Mẹ nuôi tổ chức một bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi hoành tráng cho tôi, và trong buổi tiệc đã công khai tuyên bố tặng tôi 5% cổ phần công ty quà thành niên, nhằm khẳng định với mọi người về thân phận con nhà họ Tịch của tôi.

Tôi hiểu ý định của bà ấy, bà muốn cắt đứt mọi khả năng giữa tôi và Tịch Hy Thần.

Chỉ là tôi không ngờ, Tịch Hy Thần lại chuyện quá đáng như .

Anh ấy đã tuyên bố thích tôi ngay tại bữa tiệc, trực tiếp đánh vào mặt bố mẹ .

Tịch Hy Thần từ nhỏ đã là đứa con cưng trời cho, ai gặp cũng ngưỡng mộ, kính nể và khen ngợi, khi “chuyện ” của tôi và ấy bị phơi bày, mọi người sau khi sốc, đều ấy bằng ánh mắt kỳ lạ.

Như thể đang một kẻ bại hoại.

Lúc đó, tôi lại rụt rè.

Tôi không muốn Tịch Hy Thần phải chịu những lời chỉ trích như .

Vì thế, tôi đẩy ấy ra.

Khi mẹ nuôi hỏi tôi muốn điều ước gì, tôi liếc Tịch Hy Thần đang ngồi bên cạnh, mỉm nhạt, “Con muốn ra nước ngoài du học.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Tịch Hy Thần liền trầm xuống.

Còn mẹ nuôi thì rất hài lòng, vuốt đầu tôi khen ngoan, có vẻ không thấy nắm đ.ấ.m siết chặt và ánh mắt u ám của Tịch Hy Thần.

6

Ngày tôi xuất ngoại, trời mưa rất to, máy bay gặp sự cố, mọi người đều tưởng tôi đã chết, họ không biết, tôi chưa từng lên máy bay.

Tôi đổi danh tính, đến một nơi xa lạ học đại học. Hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Tịch Hy Thần.

Tuy nhiên sau này tôi mới biết, ngày tôi xuất ngoại, Tịch Hy Thần trên đường đến sân bay đã gặp tai nạn xe, mất trí nhớ.

Anh ấy đến sân bay vì ai, không cần cũng biết.

Nhưng tôi cũng chẳng gì.

7

Một hồi chuông quen thuộc đột nhiên vang lên, kéo tôi về từ dòng suy nghĩ miên man.

Cũng đánh thức Tịch Hy Thần.

Anh ấy nhướng mắt tôi uể oải, tôi hơi lúng túng, “Xin lỗi, tôi sẽ tắt máy ngay…”

“Cứ nghe đi, không sao.” Anh ấy rất lịch sự.

Tôi xin lỗi và cảm ơn, rồi dừng xe vào lề đường. Người gọi điện là Chu Dữ An, con trai của giáo sư hướng dẫn cao học của tôi:

“Bây giờ cậu đang ở đâu? Còn bận không?”

Giáo sư biết bố mẹ tôi đều mất, nên luôn quan tâm tôi nhiều hơn, hôm nay tôi tròn 23 tuổi, ông ấy nhất định bắt tôi đến nhà ăn cơm: “Bố bảo tớ đi đón cậu.”

Trong xe rất yên tĩnh, giọng Chu Dữ An vang lên rõ ràng, tôi không muốn chuyện nhiều trước mặt Tịch Hy Thần, nên chỉ báo một địa chỉ gần nhà ấy rồi cúp máy.

Vừa tắt điện thoại, Tịch Hy Thần đã lên tiếng, “Bạn trai à?”

Giọng điệu thờ ơ, ánh mắt lạnh lùng, như thể chỉ hỏi cho có.

Tôi khẽ cụp mắt xuống, không muốn giải thích nhiều, chỉ “Là ” rồi tiếp tục lái xe.

Mắt ấy sâu thẳm hơn, cũng không hỏi thêm gì nữa.

8

Cho đến khi một hồi chuông quen thuộc khác vang lên, tôi theo phản xạ định lấy điện thoại, phát hiện ra chuông đang reo là của Tịch Hy Thần.

Nhạc chuông của ấy giống hệt của tôi, tôi không khỏi sững sờ.

Còn ấy tôi chăm , ánh mắt trầm tĩnh, “Thật là hơi trùng hợp nhỉ.”

Tôi mím môi, nhạc chuông này là bài hát tôi thích nhất, trước đây tôi đã từng với ấy…

Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, khi Tịch Hy Thần nghe máy, giọng nũng nịu của một từ đầu dây bên kia vang lên, mọi cảm đều chợt dừng lại.

“Anh khi nào về nhà ?”

Giọng thân mật đó, trong không gian yên tĩnh của xe, càng thêm rõ ràng.

Tịch Hy Thần nhướng mắt uể oải, không trả lời mà quay sang tôi, “Có thể lái nhanh hơn không, có người đang nóng lòng chờ đợi.”

Câu này dễ dàng khiến người ta tưởng tượng ra đủ thứ.

Lông mi tôi khẽ run, cố gắng kiềm chế cảm , gật đầu, rồi tăng tốc. Không biết là vì sợ không che giấu cảm , hay sợ Tịch Hy Thần chê tôi lái xe chậm, tôi gần như nôn nóng, chưa bao giờ lái xe nhanh đến thế.

Sau khi Tịch Hy Thần cúp máy, ấy cũng không ngủ tiếp, cứ cúi đầu gõ gõ trên điện thoại. Chắc là đang nhắn tin với vừa rồi.

Nghe ấy đã đính hôn rồi. Đối phương môn đăng hộ đối, rất xứng đôi vừa lứa.

Có lẽ chính là trong điện thoại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...