Trăng Sáng Cùng Sao [...] – Chương 10

Chương 10 + NT

35

Thực ra tôi cảm thấy có lỗi với Giang Cẩn Xuyên.

Năm đó, công việc của bố ấy là do bố tôi giới thiệu. Bố ấy mới đi chưa đầy một tháng thì xảy ra chuyện.

Lúc đó người lái xe là bố tôi. Lẽ ra bố Giang Cẩn Xuyên không có mặt trên xe, vì bố tôi phải đi đón một khách hàng của nhà họ Tịch, bố ấy sợ bố tôi hỏng việc nên không yên tâm để bố tôi đi một mình, nên đã đi cùng.

36

Khi Giáo sư Châu thấy tôi dẫn Tịch Hi Thần đến, dù đã biết trước khi thực sự gặp mặt Tịch Hi Thần, ông ấy vẫn có chút khó tin.

Không ngờ lần trước gặp còn là nhà đầu tư, lần này đã trở thành người nhà.

Ông ấy gượng: “Tôi cứ tưởng Triêu Hi không ưng con tôi, hóa ra bé lại thân thiết với ngài Tịch đến .”

Châu Dĩ An nghe thế vội chen vào, “Bố , con cũng chẳng thèm để ý đến Khương Triêu Hi đâu.”

Vợ giáo sư lập tức quát mắng, “Con im đi!”

Sợ Tịch Hi Thần giận, bà vội vàng giải vây, “Ngài Tịch chịu đến nhà chúng tôi ăn cơm cùng Triêu Hi, đã là cho chúng tôi mặt mũi rồi, chúng tôi rất vinh hạnh.”

Tịch Hi Thần bỏ đi vẻ lạnh lùng thường ngày, vui vẻ, “Tôi mới phải cảm ơn quý vị đã chăm sóc cho Mạc Mạc những năm qua.”

Vợ giáo sư nghe , sắc mặt có chút phức tạp, không gì.

Sau đó tôi nghe thấy bà đi xa rồi mới lẩm bẩm, “Con bé Triêu Hi này, thông minh ngoan ngoãn, lại trọng nghĩa khí, tôi đã coi như con dâu mà chăm sóc, giờ lại bị người ta cướp mất, ôi.”

Tôi có chút , gia đình Giáo sư Châu thật sự rất tốt với tôi.

37

“Có vẻ những năm xa , em rất hạnh phúc. Cuối cùng, chỉ có một người đang day dứt và đau khổ.”

Vừa lên xe sau khi rời khỏi nhà Giáo sư Châu, Tịch Hi Thần cụp mắt xuống, giọng điệu giả vờ buồn bã.

Tôi biết ấy đang đóng kịch, không chịu nổi khi thấy ấy với vẻ mặt đó, nghe tôi nắm lấy tay , “Sau này em sẽ luôn bên cạnh .”

Anh ấy bất ngờ ôm tôi vào lòng, “Lần này là thật chứ?”

“Thật mà.”

“Anh không tin, em là kẻ lừa đảo, ở chỗ , em đã mất hết uy tín rồi.”

“Vậy muốn thế nào?”

Anh ấy buông tôi ra, ánh mắt rực sáng, “Chúng ta kết hôn đi.”

Tôi hơi bất lực, “Anh chỉ biết mỗi câu đó thôi à?”

“Vậy em lấy nhé?”

“…”

“Được không?”

“Khoan đã, , cầu hôn mà chẳng có gì cả, tay không bắt giặc à?”

Tôi vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo ở ngón áp út, lên thì thấy Tịch Hi Thần không biết từ lúc nào đã đeo chiếc nhẫn vào tay tôi.

Đó là chiếc nhẫn trước đây.

Tôi kinh ngạc.

Anh ấy tôi sâu thẳm, “Chiếc nhẫn này, luôn thuộc về em.”

Tôi sững sờ.

Một lúc sau như hiểu ra điều gì, trong lòng có chút chua xót. Phần dịu dàng và kiên nhẫn nhất trong con người ấy, luôn dành riêng cho một mình tôi.

Vậy mà tôi suýt đánh mất ngôi sao thuộc về mình.

May mắn thay, sau 5 năm xa cách, chúng tôi vẫn có thể tìm lại nhau.

(Hết phần chính)

[Ngoại truyện: Góc của Tịch Hi Thần]

Tôi gặp Khương Mạc khi 12 tuổi.

Tôi nhớ rất rõ, hôm đó là ngày 6 tháng 12.

Tôi và mẹ xảy ra chút tranh cãi, tôi chạy ra khỏi nhà. Lúc đó đang có tuyết nhỏ rơi, một bé tí hon ngồi xổm trước cửa nhà tôi, tay cầm một tờ bài kiểm tra.

“Em giỏi quá, lại 47 điểm!”

Giọng điệu bé đầy tự hào, tôi thoáng chốc thấy nhói tim.

Tôi 98 điểm, dù đứng nhất vì không đạt điểm tuyệt đối nên bị trách mắng.

Cô bé 47 điểm, lại vui mừng đến thế.

Sau này tôi mới biết bé là con của Khương.

Không biết là muốn gặp bé, hay muốn tìm chút niềm vui trên đường về nhà, mỗi lần tôi đều cố ý nhắc Khương đón bé về cùng. Cô bé có vẻ rất sợ tôi, rõ ràng trước mặt cậu thanh mai trúc mã kia còn nhiều lắm, đến trước mặt tôi lại không gì.

Tôi rất khó chịu.

Tuy nhiên sau khi lên cấp ba, tôi không còn đi chung đường với bé nữa, cũng rất khó gặp lại.

Nhưng tôi không ngờ Khương lại gặp chuyện.

Bố mẹ muốn dùng tiền để giải quyết với Khương và một nhân viên khác, tôi nghe vợ Khương đã mất từ lâu.

Tôi không muốn để Khương Mạc vào trại mồ côi, lần đầu tiên đề xuất với bố mẹ, để Khương Mạc ở nhà chúng tôi.

Lý do tôi đưa ra rất chính đáng, Khương Mạc là con , ở trại mồ côi dễ bị bắt nạt, còn nhân viên kia bị nạn, con của ta là con trai, không sao cả.

Bố mẹ tôi đồng ý.

Chỉ là tôi không ngờ, bố mẹ lại hiểu lầm ý của tôi, tôi chỉ muốn để Khương Mạc tạm ở nhà chúng tôi, bố mẹ lại đưa bé vào sổ hộ khẩu nhà mình.

Tôi tức điên lên, bé Khương Mạc còn ngọt ngào gọi tôi là trai.

Tôi không thèm để ý đến bé mất mấy ngày liền.

Nhưng bé là đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, ở trường quý tộc rất khó sống sót. Để bảo vệ bé, cuối cùng tôi đành nhận trai.

Chỉ là, danh phận này từ đó cũng trở thành xiềng xích, ngăn cách khoảng cách giữa tôi và Khương Mạc.

Khi Khương Mạc bỏ rơi tôi đi nước ngoài, tôi thực sự căm hận, sau khi lớn lên mới nhận ra sự ngây thơ của mình. Với tôi lúc đó, căn bản không thể bảo vệ ấy. Vậy mà lại hấp tấp đẩy ấy vào tâm điểm dư luận.

Sau khi tai nạn xe mất trí nhớ, bố mẹ đã cất hết những thứ liên quan đến Khương Mạc trong nhà.

Dù mọi người đều im lặng về Khương Mạc, tôi càng thấy kỳ lạ.

Trong lòng trống rỗng một khoảng, thỉnh thoảng thấy vật gì đó, khung cảnh nào đó, đột nhiên đau đầu như búa bổ.

Tôi lấy lại ký ức vào năm thứ hai sau khi mất trí nhớ.

Lúc đó tôi vừa mới bắt đầu tiếp quản công ty. 

Có lần đi công tác ở ngoại thành, tôi gặp Khương Mạc ở trường đại học. Ngay khoảnh khắc thấy ấy, mọi ký ức đông cứng đều ùa về.

Nhưng lần này, tôi không muốn hấp tấp nhận ra nhau. Tôi muốn đợi đến khi đủ vững vàng.

Bố mẹ sắp xếp cho tôi một vị hôn thê tên Nam Thanh.

Tôi và ta đều chẳng ưa gì nhau, vừa hay ta bị Giang Cẩn Xuyên đá, ta vẫn còn thích ta.

Thế nên chúng tôi quyết định hợp tác.

Cô ta nhờ thân giả chàng trai nghèo vượt khó ở cạnh nhà Khương Mạc và Giang Cẩn Xuyên, ngày nào cũng tứ với thân trước mặt Giang Cẩn Xuyên, muốn khiến ta nóng ruột.

Còn tôi thì mượn cớ đó, thành công lọt vào nhà Khương Mạc, tiếp cận ấy.

Ban đầu tôi định lừa Khương Mạc kết hôn giả với tôi, ấy không mắc bẫy, khiến tôi đau đầu một thời gian.

May mắn thay, ấy có tật mềm lòng, không bao giờ bỏ mặc tôi.

Năm năm, gần hai nghìn ngày đêm, mỗi ngày tôi đều toan tính, mỗi đêm tôi đều kiềm chế.

Rất may, mặt trăng quan trọng nhất mà tôi đánh mất đã quay về.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...