Trang Phục Bầu – Chương 8

8.end

Phương Minh tôi rất lâu, cuối cùng khẽ thở dài. 

“Nhà hàng này tôi vẫn để đó cho . Bất cứ khi nào muốn, nó đều là của .” 

“Sau này, nếu cần sự giúp đỡ gì, cứ đến tìm tôi. Không cần khách sáo.” 

Tôi khách sáo đáp lời, trong lòng thật sự không nghĩ sẽ phiền Phương Minh điều gì. 

Nhưng nửa năm sau, tôi bị người thân ở quê của Lưu Thành Kỳ đến tận cửa quấy rầy, ép tôi phải nuôi con của Lưu Thành Kỳ và Chu Doanh. Ngay cả khi tôi báo cảnh sát, họ vẫn không chịu buông tha. 

Liên tục nửa tháng trời, tôi bị quấy rối đến mức không thể sống yên ổn. 

Trong thế không còn cách nào khác, tôi đành gọi điện cầu cứu Phương Minh. 

Người có thể mở nhà hàng ở khu sầm uất chắc chắn phải có mối quan hệ và nguồn lực của riêng mình. 

Thật ra, nửa năm qua tôi không liên lạc với ấy, bây giờ đột nhiên nhờ giúp đỡ, trong lòng cũng có chút lo lắng. 

Phương Minh nhận điện thoại, bảo tôi đợi một lát. Chưa đến hai mươi phút, đã có mặt. 

Xuống xe cùng là một người đàn ông đeo kính và năm, sáu người cao to, lực lưỡng. 

Những người thân của Lưu Thành Kỳ lúc đầu còn định ầm lên, bị Phương Minh dọa cho im bặt chỉ bằng vài câu: 

“Tôi là chồng hiện tại của Kỷ Vũ Vi, đứa bé này nhà chúng tôi không nhận.” 

“Nếu các người còn tiếp tục rối, tôi không ngại đưa các người vào viện để yên tĩnh một thời gian.” 

“Tiền viện phí tôi trả , các người không cần lo lắng thay tôi.” 

Anh ấy còn tiện thể cảnh cáo: 

“Đừng có ý định lén bỏ lại đứa bé. Quê của các người ở đâu, cảnh sát hoàn toàn có thể tra ra. Đến lúc đó, với tội danh bỏ rơi trẻ em, các người cứ chờ mà vào đồn đi.” 

Những người thân của Lưu Thành Kỳ cúi gằm mặt, lủi thủi rời đi. Thế giới của tôi ngay lập tức trở nên yên bình. 

Cũng không phải là hoàn toàn yên bình. 

Phương Minh bắt đầu thường xuyên hẹn tôi đi ra ngoài. Ban đầu, muốn xin lỗi vì câu “Tôi là chồng của Kỷ Vũ Vi.” Anh giải thích rằng trong lúc cấp bách mới phải , nếu không sợ rằng không dọa đối phương. 

Nhưng về sau, những lần hẹn gặp lại trở thành đủ mọi lý do. Rồi sau nữa, thậm chí đến cả lý do cũng không cần. 

Một năm sau, Phương Minh mời tôi đến nhà ấy đón Tết. Bố mẹ đều có mặt, đối xử với tôi vô cùng thân thiện. 

Khi chương trình Gala Tết kết thúc, Phương Minh từ phòng ngủ bước ra. Anh ấy bước từng bước một, tự mình đi ra ngoài. 

Bố mẹ nhẹ nhàng với tôi rằng, suốt một năm qua, ấy đã tập thích nghi với chân giả, chỉ để có thể đứng lên trước mặt tôi. 

Phương Minh cầm trong tay một phong bao lì xì và một chiếc hộp trang sức nhỏ. 

“Vũ Vi, nếu em đồng ý, hãy đeo chiếc nhẫn này. Từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng nhau nương tựa cả đời.” 

Dừng một chút, lại thêm: 

“Nếu em không đồng ý, thì cứ cầm phong bao lì xì này, sẽ trai của em cả đời.” 

Tôi mím môi, hai bàn tay của , rồi đưa tay ra nhận lấy phong bao lì xì trước. 

Sự thất vọng trên mặt Phương Minh hiện rõ mồn một. 

Tôi lại đưa tay nhận lấy chiếc hộp trang sức. 

Mỉm , tôi

“Em là một người tham lam như , chắc chắn phải lấy cả hai thứ chứ!” 

Đó là lần đầu tiên, kể từ sau khi bố mẹ qua đời, tôi cảm nhận một cái Tết thực sự vui vẻ và hạnh phúc. 

(Hết) 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...