05.
Tôi quay sang tìm ông chủ của Lưu Thành Kỳ, một người đàn ông trung niên khoảng hơn 50 tuổi, họ Lý.
Đối diện với những bằng chứng tôi đưa ra, Tổng giám đốc Lý có vẻ không hài lòng lắm, cũng không quá để tâm.
“Tổng giám đốc Lý, chuyện giữa tôi và Lưu Thành Kỳ vẫn chưa xong đâu. Tôi cũng không muốn phiền ông, mong ông hiểu, tôi – một người phụ nữ yếu đuối bị lừa suốt mười năm – nếu không lên tiếng, thì chẳng phải tôi đã bị ta giẫm xuống bùn để bắt nạt hay sao?”
Nghe những lời này, mày của Tổng giám đốc Lý khẽ nhíu lại.
Hiển nhiên, việc nhân viên ngoại với ông không phải chuyện lớn. Nhưng nếu có người thường xuyên đến công ty ầm lên, ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty, thì đây chắc chắn là điều ông không muốn xảy ra.
Ông cau mày :
“Lưu Thành Kỳ ở đây bao nhiêu năm nay, chưa từng xảy ra vấn đề gì. Nếu tôi muốn xử lý ta, cũng khó mà tìm lý do chính đáng.”
“Chu Doanh sau khi mang thai, họ liên tục đi khám thai ở bệnh viện tư nhân, thậm chí còn đặt chỗ ở trung tâm chăm sóc sau sinh với chi phí 200.000 tệ mỗi tháng.”
Tôi đưa cho ông ấy xem đoạn tin nhắn đã lưu lại, rồi tiếp tục :
“Ông rõ hơn tôi về thu nhập của Lưu Thành Kỳ. Những năm qua, tiền ta kiếm đều dành cho chi phí chữa bệnh của mẹ tôi. Nếu có dư, thì cũng không đủ để chi trả cho mức tiêu xài xa xỉ như thế này.”
Tôi nhấn mạnh với Tổng giám đốc Lý:
“Anh ta là kế toán của công ty, phụ trách quản lý tiền bạc. Tôi nghĩ, ông nên kiểm tra lại các khoản ta đã xử lý.”
Tổng giám đốc Lý mím chặt môi, bắt đầu coi trọng những gì tôi vừa .
“Tôi hiểu rồi. Đúng là cần phải kiểm tra kỹ lưỡng chuyện này.” Ông ấy không còn vẻ thờ ơ ban đầu nữa mà thay đổi thái độ: “Nhân viên có vấn đề, chúng tôi tuyệt đối không giữ lại. Vụ việc này, tôi sẽ trả lại công bằng cho !”
Tôi mỉm gật đầu.
Trên đời này, không ai chịu để lợi ích của mình bị tổn vô lý. Việc Lưu Thành Kỳ chi tiêu mạnh tay vào Chu Doanh chắc chắn có vấn đề.
Làm sao ông chủ của ta có thể chấp nhận một “con chuột” trong kho lúa cứ nhởn nhơ trước mặt mình ?
06.
Rời khỏi công ty, tôi bỏ tiền một thám tử tư.
Chuyện giữa Lưu Thành Kỳ và Chu Doanh, nhờ sự giúp đỡ của các thành viên trong nhóm chat, tôi đã có không ít bằng chứng.
Tuy nhiên, về người chồng của Chu Doanh, tôi chỉ có thể nhờ đến sự trợ giúp bên ngoài để điều tra.
Thám tử tư việc rất hiệu quả, chỉ một ngày sau đã đưa cho tôi một bản tài liệu.
Chồng của Chu Doanh cũng là người bản địa ở Hải Thị, tên là Phương Minh. Khi hai người kết hôn, Phương Minh đang kinh doanh một nhà hàng, thu nhập khá tốt.
Chỉ là, vận may không kéo dài. Năm năm trước, Phương Minh gặp phải một tai nạn xe, bị cắt cụt cả hai chân, phải ngồi xe lăn để di chuyển.
“Chị ơi, vụ tai nạn của Phương Minh có chút liên quan đến chồng chị.”
Tôi nhíu mày: “Ý cậu là sao?”
“Chuyện này tôi vẫn đang điều tra thêm. Nói đơn giản là, tai nạn của Phương Minh xảy ra trên đường ấy và Chu Doanh đi dã ngoại. Xe của họ gặp sự cố, dẫn đến va chạm với xe của chồng chị.”
“Ở nơi hoang vu, vì không kịp đưa đến bệnh viện, Phương Minh mới bị cắt cụt chân. Nếu đưa đến viện sớm, đôi chân của ấy đã có thể giữ lại.”
Tôi lật qua tài liệu, vào mốc thời gian “năm năm trước,” trong lòng bắt đầu có suy đoán.
Năm năm trước, Lưu Thành Kỳ lừa lấy nhà của tôi. Cũng vào khoảng thời gian đó, chồng của Chu Doanh gặp tai nạn và bị cắt cụt chân.
Đây có thể là trùng hợp sao?
Tôi thì không tin.
Cầm theo tài liệu mà thám tử tư đưa, tôi đến nhà hàng của Phương Minh.
Vừa bước vào cửa, tôi thấy một người đàn ông với khuôn mặt tươi , trông vô cùng cởi mở, đang ngồi trên xe lăn.
Do không phải giờ ăn, các nhân viên đều đang nghỉ ngơi. Ông chủ Phương Minh tự đẩy xe lăn tiến về phía tôi.
“Chào , muốn dùng gì ạ?”
“Tôi không đến để ăn.” Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Ông chủ Phương, vợ đang mang thai, và đứa bé là con của chồng tôi.”
Phương Minh dường như không quá bất ngờ trước chuyện Chu Doanh có người bên ngoài. Anh ta dẫn tôi vào phòng riêng và bảo nhân viên mang trà lên.
Bạn thấy sao?