Gà vịt bị buộc chân dưới đất không ngừng vùng vẫy, hắn thoăn thoắt lùa chúng vào chuồng gà.
Ta đột nhiên có chút thất vọng.
Không vì điều gì khác, chỉ bởi từ thuở nhỏ, người bên cạnh cứ ngày qua ngày với ta rằng, lang quân sau này của ta sẽ là Tú tài, là Trạng nguyên, là Công tử, là Thiếu gia.
Họ sẽ vì ngâm thơ phú mà tán thưởng dung nhan của ta, cũng sẽ soi gương kẻ mày giúp ta thêm trang điểm.
Tay của họ, là để cầm bút nắm ngọc.
Còn Giang Chiếu giờ đây đang lùa gà vịt, chẳng khác gì những người đàn ông khác trong hẻm.
Ta thậm chí còn có thể tưởng tượng , đôi tay quen đẩy cối đá kia, khi vuốt ve làn da ta sẽ có cảm giác thế nào.
Chắc hẳn cũng chẳng khác gì vải thô dây thừng trong sân.
Ta cúi đầu xuống, soi vào gương đồng vuốt ve khuôn mặt kiều diễm lòng người kia.
Lồng n.g.ự.c đột nhiên có chút nghẹn lại.
Ta biết, thứ không ngừng cuộn trào đó, là sự tự phụ của mình.
Cuộn trào nuốt chửng, hầu như nghiền nát lý trí của ta thành mảnh vụn.
Chỉ trong khoảnh khắc, ta nảy sinh ý niệm bỏ trốn.
Thế là, vào trước đêm xuất giá.
Ta đã trốn đi.
4
Ta đã hẹn cùng Ngọc Nương nhà Vương thẩm đi chung.
Nàng cũng là một sinh ra đã xinh đẹp nổi bật, chỉ là nương nàng là Vương thẩm không nghĩ đến chuyện gả nàng, mà lại toan tính đưa nàng đến nhà hào môn tỳ nữ.
Đêm khuya sương nặng, cảnh đêm tịch mịch.
Con thuyền đi Túc Châu dừng bên bờ, có một bà lão đứng ở mũi thuyền, thấy Ngọc Nương dẫn theo ta, đến híp cả mắt.
Bà lão mua tỳ nữ nghe là người Túc Châu, là bà quản gia của một nhà hào môn nào đó.
Vương thẩm nhận năm lạng bạc của bà ta, rồi ký khế ước bán thân của Ngọc Nương.
Ta vốn tưởng Ngọc Nương sẽ có chút bực tức, nàng lại hoàn toàn không để tâm.
“Nương ta , đi nhà hào môn nha hoàn coi trọng, thì như tiểu thư nhà tử tế. Dù là phải chịu khổ hai năm, đến lúc chuộc thân ra khỏi phủ rồi muốn gả cho ai, thì sẽ gả cho người đó!”
Mặt Ngọc Nương in dưới ánh trăng, khá đắc ý.
Lòng ta cũng không khỏi hân hoan.
Nương ta trước đây không phải là chưa từng có ý nghĩ như .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta sinh ra đẹp đẽ, đủ điều kiện để những nhà hào môn đó chọn nha hoàn.
Dù sao nếu thật sự có thể nha hoàn nhà hào môn, không đến việc mở mang kiến thức, sau này khi bàn chuyện cưới xin cũng có thêm tiếng . Thà cưới con ở nhà giàu, còn hơn con nhà nghèo.
Lời này cũng có chút lý lẽ.
[ – .]
Nhưng lúc đó ta nuông chiều hết mực, tâm khí kiêu ngạo không thôi, chỉ cảm thấy đi hầu hạ người khác thật sự là hạ thấp bản thân, nên không đồng ý.
Giờ nghĩ lại, thật sự ngu ngốc.
Đến nhà giàu có nha hoàn, dù sao vẫn tốt hơn cả đời rúc trong con hẻm chật chội này một người đậu phụ.
Con sinh ra sau này cũng ngày ngày phải xay đậu, đợi đến tuổi cập kê lại tìm một người trồng rau thương lái mà gả đi.
Như sao ?
Những điều khác chưa , thứ lãng phí nhất, chính là khuôn mặt trời sinh xinh đẹp này của ta.
Ta suy nghĩ nhập thần, dường như đã thấy phủ đệ nguy nga lộng lẫy kia, cùng chủ tử phong độ ngời ngời.
Cùng với nửa đời sau như một bức tranh còn chưa kịp mở ra của mình.
Ta càng nghĩ càng hân hoan, không kịp suy nghĩ kỹ, liền kéo Ngọc Nương muốn lên thuyền.
Người chèo thuyền kéo dây thừng, ta vừa đặt chân lên tấm ván chuẩn bị lên thuyền, khoảnh khắc mũi chân vừa rời bờ, liền bị người khác kéo lại.
Ta kinh ngạc quay đầu lại, mà thấy một khuôn mặt đàn ông.
“Giang Chiếu?”
“Sao ngươi lại ở đây?”
Hắn mím mím môi, cụp mắt xuống, giống như một chó nhỏ lông mềm mại.
Ta sững sờ tại chỗ, có chút kinh ngạc nghi ngờ.
Nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra: “Buông ra.”
Giang Chiếu im lặng lắc đầu, tay lại nắm cổ tay ta càng chặt hơn.
Ta có chút bực tức, Ngọc Nương trợn mắt lên: “Thanh Hà, hắn chắc chắn là đến chặn ngươi lại rồi, hôm nay nếu không đi, e là sẽ không đi nữa.”
Nói rồi, nàng đưa qua một cây gậy gỗ.
Ta Giang Chiếu đang cụp mi rủ mắt, sững sờ.
Do dự mãi, cuối cùng ta vẫn không ra tay .
Cha nương sinh dưỡng ta một đời, ta nếu vì bỏ trốn mà ra vụ án mạng cho họ, thật sự không xứng người.
Dây thừng càng kéo càng căng, ta lùi hai bước trở lại bờ, bà lão kia một trận tiếc nuối.
Cách làn nước lay , Ngọc Nương hung hăng phun nước bọt vào ta một cái, vẻ mặt tức tối vì ta không theo.
“Cái loại chỉ biết mơ mộng, ngày sau ngươi cứ chờ thối rữa trong cái quán đậu phụ kia cả đời đi!”
Giang Chiếu nghe ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên.
Thấy con thuyền càng lúc càng xa dần, ta cũng nản lòng.
Trong lòng hiểu rõ, những giấc mộng kỳ ảo ngày xưa từ đây tan thành bọt nước.
Còn ta, Trương Thanh Hà, chỉ có thể là một nương bình thường .
Cũng chỉ có thể là một nương bình thường mà thôi.
Bạn thấy sao?