Trang Nhật Ký Cuối [...] – Chương 6.7

Ngoại truyện 1.1

Góc của Thẩm Hoà Lâm.

Mùa xuân năm 2010.

Tên tôi là Thẩm Hoà Lâm, vừa chuyển tới thành phố Nam thì gặp một bị b.ạo l.ự.c học đường. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, xông lên giúp đỡ.

Sau đó đến cả tên của ấy tôi cũng không biết, diện mạo cũng không nhớ rõ, chiếc áo đồng phục đó tôi cũng quên mất.

Thực ra sau hôm đó tôi đã từng đợi ấy đến trả đồng phục, tôi đã ở cổng trường đợi mãi mà không thấy, sau này cũng dần dần quên luôn.

Nhưng lúc tôi về qua, đi ngang qua con đường Nam Hạng đó, luôn có cảm giác có một người nào đó đang ở trong góc khuất tôi.

Hoặc đó chỉ là ảo giác mà thôi.

Tôi đã quen với việc đi qua con đường đó hàng ngày, cho đến một ngày tôi bắt “qu.ỷ nhát gan” đó. Cô ấy đang trốn sau cây ngọc lan tôi có thể thấy rõ ấy.

Nhưng tôi không nhớ nổi ấy là ai.

Tôi không cảm ấy một cái.

Đối với tôi, ấy chỉ là một người xa lạ.

Tôi cứ nghĩ rằng cuộc sống sẽ mãi như thế, tràn ngập ánh sáng, hiểm hoạ đến quá bất ngờ, bố mẹ tôi đã mất trong một vụ tai nạn giao thông. Chuyện đó xảy ra ngay lúc kỳ thi vào cấp 3 kết thúc.

Về đến nhà lúc nào cũng lạnh lẽo, cuộc sống như thế này thật nhàm chán, sau này, ông nội từ quê về chăm sóc tôi.

Tính cách của tôi cũng thay đổi hoàn toàn, không thích , không thích , thậm chí tôi còn khoá chính mình trong nhà cả ngày.

Bắt đầu từ lúc đó, tôi có rất ít bè, tôi tưởng rằng cuộc sống cấp 3 của tôi sẽ mãi mãi như .

Nhưng thực ra thế giới luôn cho một cú tát rồi lại tặng một viên kẹo.

Năm lớp 11, khi phân lại lớp, tôi phát hiện có người thường xuyên trộm tôi, dường như ấy luôn tôi với một ánh mắt đầy mong đợi.

Nhưng tôi lại không biết lý do.

Tôi cứ tiếp tục sống theo cách như , cho đến ngày hôm đó, cho đến một ngày sắp vào đông, ấy đến bên cạnh tôi.

Cô ấy tên là Thời Dao.

Tôi không biết ấy chính là sự cứu rỗi của tôi sau này.

Lúc mới gặp nhau, ấy nhuộm vàng cả đầu, lúc ấy ấy tôi có hơi ngây ra tôi không để lộ ra ngoài.

Lúc không cẩn thận đụng vào ấy, ấy mắng tôi không có tố chất, tôi vốn muốn xin lỗi ấy lại tôi không có bố mẹ dạy dỗ.

Lúc đó tôi rất ấm ức nên cãi nhau với ấy.

Nhưng sau đó hình như ấy cũng không tức giận, nhờ bè giúp ấy đưa bữa sáng cho tôi, tôi không nhận mà còn quăng vào thùng rác.

Nhưng ấy không nản lòng, mỗi ngày đều quấn lấy tôi.

Cô ấy còn xin lỗi tôi.

Còn muốn kết với tôi, lần đầu tiên tôi gặp một người mặt dày như .

Thậm chí còn dày hơn tường của Trường Thành.

“Thẩm Hòa Lâm, cậu muốn gì nhất?” Cô ấy thường xuyên quấn lấy tôi và hỏi như .

Tôi lạnh lùng đáp: “Đang nghĩ cách nào để không bị cậu phiền khi bài tập.”

Sau đó ấy sẽ kéo tay tôi một cách nũng nịu, : “Giải đề rất nhàm chán, chị đây đưa cậu đi chơi.”

Lúc chuẩn bị lên lớp, nếu không phải vì ấy xông thẳng vào lớp và kéo tôi ra ngoài thì tôi nghĩ giờ này tôi vẫn còn ngồi trong lớp.

Đó là lần đầu tiên tôi trốn học, đi cùng ấy.

Tôi cứ nghĩ, tại sao lại có một lố hơn cả con trai như thế này?

Nhưng thực sự thì khoảng thời gian ở với ấy, là khoảng thời gian tôi vui vẻ nhất kể từ khi bố mẹ mất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...