Trang Nhật Ký Cuối [...] – Chương 5

Chương 5

Chu Thính Uyển không biết bản thân có thể đi đâu, cũng không có người để giãi bày.

Tâm trí mơ hồ, trường học vẫn chưa đóng cửa nên lên sân thượng của trường.

Cô ngồi ở mép sân thượng, chiếc váy trắng tinh đã bị nhuốm bẩn thành màu xám, cũng không quan tâm, chỉ cúi đầu xuống.

Có vô số lần đã nghĩ rằng chỉ cần nhảy xuống là mọi thứ sẽ kết thúc, sẽ không còn đau khổ như nữa.

Mái tóc tung bay trong gió, trước mắt là ánh hoàng hôn trải dài trên bầu trời, sau khi mặt trời lặn thì sẽ còn lại gì? 

Là đêm đen hay là bầu trời đầy sao?

Cô cầm lấp cặp sách, mở khóa ra, bên trong có vài quyển sách và cả nhật ký của , rút ra một cây bút.

Dưới những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn, viết những dòng nhật ký cuối cùng, trong khi viết vẫn luôn nghĩ về một điều.

Cô rất muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc đó, ở thời điểm mà gặp họ.

Khi bút đã ngừng lướt, bỏ nhật ký sang một bên, gió vẫn không ngừng thổi, Thời Dao cuối cùng cũng tìm thấy .

Rốt cuộc thì hạnh phúc là gì?

Mẹ ơi, con vẫn chưa kịp trải nghiệm. 

Tại sao hả mẹ?

Tại sao lại là thân của con, tại sao con lại thích cậu ấy?

Con hận bản thân mình vì không thể rộng lượng hơn.

Hóa ra người mà cậu ấy luôn thích là thân của .

Lẽ ra nên hiểu ra từ sớm, vẫn không thể chấp nhận.

Cô nghẹn ngào, đối diện với cái c.h.ế.t của mẹ, thân và người thích ở bên nhau, cảm thấy mình sắp phát điên, Chu Thính Uyển tòa nhà cao chót vót trước mặt.

Trong đầu có một giọng .

Nhảy xuống đi.

Nhảy xuống rồi sẽ không còn đau khổ như nữa, nhảy xuống sẽ gặp lại mẹ.

Trời dần dần tối, giống như thế giới tối tăm không có ánh sáng của .

Cô đứng dậy, quay lưng về chạng vạng, gió thổi khiến tóc và váy bay phấp phới, trái tim của Thời Dao lập tức như bị treo trên cao.

Cô rất căng thẳng, hạ thấp giọng, thực ra mắt đã sớm đỏ hoe, nước mắt trực trào: “Uyển Uyển, cậu đừng chuyện gì dại dột nhé.”

Giọng run rẩy, từ từ tiến lại gần Chu Thính Uyển.

Chu Thính Uyển không khóc, trên mặt còn nở nụ , một nụ dịu dàng như gió đêm.

Nhìn thấy dáng vẻ này của , Thời Dao càng không chịu nổi, bật khóc: “Xin lỗi, Uyển Uyển… Mình xin lỗi…”

Chu Thính Uyển nhíu mày, giọng vẫn rất dịu dàng: “Tại sao lại xin lỗi chứ? Dao Dao, cậu nên có hạnh phúc.”

Thời Dao nghẹn ngào, Chu Thính Uyển lại mỉm nhẹ nhàng như đang dỗ một đứa trẻ: “Dao Dao, cậu không có lỗi gì cả, mình không ghét cậu. Thật đó, cậu là…”

“… người tốt nhất của mình.” Cô , bỗng có chút nghẹn ngào.

“Vậy nên chúc cậu hạnh phúc.” Nhưng không chúc hai cậu hạnh phúc, là do mình ích kỷ, xin lỗi cậu.

Thời Dao nghe xong, nhẹ nhàng lắc đầu: “Uyển Uyển.”

Gió thổi mọi thứ rối loạn, tất cả đều rất tồi tệ, còn tưởng rằng rất hạnh phúc.

Chu Thính Uyển , những giọt lệ hoen mi mắt đã không thể kìm lại nữa, Thời Dao nghe thấy một câu: “Thì ra, thấy cậu hạnh phúc thì tớ vẫn khóc.”

Giọng của rất nhỏ, rất yếu ớt, như lên sự tiếc nuối, Thời Dao biết hiện tại rất suy sụp bọn họ cũng không có cách nào.

Đây không phải kết quả mà bọn họ muốn.

Chúng ta mãi mãi là thân, sau này gặp người mình thích, hy vọng không cùng là một người nữa.

Nói xong, không lưu luyến mà ngả người ra sau, Thời Dao thấy bèn hét lên một tiếng, xông tới muốn nắm lấy tay .

Nhưng đã nhảy xuống, Thời Dao xuống, hoảng loạn hét tên : “Uyển Uyển.”

Nhưng điều đáp lại chỉ là nụ thoáng qua của Chu Thính Uyển, ngoài ra, còn có gió.

Trong khoảnh khắc cuối cùng khi nhảy xuống, Chu Thính Uyển chỉ thấy chiếc khóa bình an trên cổ Thời Dao.

Cô vẫn hy vọng Thời Dao sẽ bình an.

Vài giây khi tiếp đất, Chu Thính Uyển nghĩ, hóa ra tiếp đất chỉ có vài giây là có thể kết thúc đời người mười mấy năm.

Hóa  ra mọi người đều có thể hạnh phúc, ngoại trừ .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...