Trang Nhật Ký Cuối [...] – Chương 3.3

Chương 3.3

Sáng hôm sau, Thời Dao đến lớp của bọn họ, Chu Thính Uyển đang vết thương do “quỷ rượu” dùng ghế đánh vào cổ tay .

Rất đau, không khóc.

Khi thấy Thời Dao vẫy tay với bên ngoài cửa sổ, vội vàng kéo tay áo xuống để che vết thương xấu xí.

Cô nhanh chóng bước ra khỏi lớp học.

“Uyển Uyển, cậu đang ?” Thời Dao hỏi, tay cầm hai phần đồ ăn sáng, băn khoăn về tác vừa rồi của Chu Thính Uyển.

Chu Thính Uyển tìm một lý do thích hợp để che dấu, Thời Dao vẫn không biết về hoàn cảnh của , sợ Thời Dao biết sẽ xa lánh mình.

 Ai cũng không muốn có một người bố như .

“Không có gì, mình đang kéo áo len bên trong.” Cô , tóc không buộc gọn mà xõa trên vai, trông rất mềm mại và yếu ớt.

Cô là một học sinh ngoan, Thời Dao thì khác, mái tóc vàng óng của ngay cả thầy cũng không dám chọc giận, ai bảo bố của Thời Dao là giám đốc đầu tư cho trường chứ. 

“Ừm, ừm.” Thời Dao mỉm rồi đưa đồ ăn sáng cho Chu Thính Vãn. “Nè, mình đem cho cậu xíu mại mà cậu thích nhất nè.”

“Dao Dao, cậu đối với mình tốt quá.” Cô cầm lấy, trân trọng bữa ăn trong tay.

Thời Dao rồi lại liếc tới chàng trai đang ngồi thẳng tắp trong lớp: “Có gì đâu, cậu đừng khách sáo với mình. Tiểu Uyển Uyển, mình muốn hỏi cậu về một người.”

Chu Thính Uyển gật đầu, Thời Dao cao hơn một chút, đặt tay lên vai , xoay người về phía lớp học.

Tay Thời Dao chỉ vào Thẩm Hòa Lâm, trong khoảnh khắc đó, Thời Dao ngây ra một chút lấy lại tinh thần rất nhanh, nghe thấy Thời Dao : “Đó là lớp trưởng lớp cậu à? Tên cậu ấy là gì ?”

Chu Thính Uyển nghe chữ chữ không, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Cậu ấy là Thẩm Hòa Lâm.”

“Tên hay đó, cậu giúp mình một việc đi.” Thời Dao mỉm, đưa phần đồ ăn sáng còn lại cho .

Còn chưa kịp gì thì Chu Thính Uyển đã đoán ra: “Cậu muốn mình giúp cậu đưa đồ ăn sáng cho cậu ấy?”

Nói xong, còn không thể tin nổi.

Nhưng Thời Dao còn không để ý đến sự nghi hoặc đó: “Đúng , xin cậu đó tiểu Uyển Uyển.”

Một bên là lời cầu xin của Thời Dao, một bên là người mà thích đã lâu, một người là thân, một người là người mà không dám chủ lại gần.

Cả hai đều không dám, dưới sự cầu xin tha thiết của Thời Dao, hỏi lý do: “Tại sao cậu lại muốn đưa cho cậu ấy?”

Có phải là vì thích cậu ấy không?

Khi nghĩ tới điều này, tim không khỏi run lên. Thẩm Hòa Lâm rất xuất sắc, có rất nhiều người thích , bao gồm cả bản thân , những người tỏ với đều bị từ chối.

Nhưng nếu ngay cả thân của cũng thích , đột nhiên không biết phải như thế nào.

“Mình đã một câu tổn thương cậu ấy nên mình muốn bồi thường một chút.” Thời Dao giải thích với .

Chu Thính Uyển thấy thành ý trong mắt Thời Dao, ấy thực sự muốn xin lỗi.

“Được rồi.” Cuối cùng thì Chu Thính Uyển cũng đáp ứng ấy.

“Mình biết ngay là Uyển Uyển sẽ đồng ý.” Thời Dao ôm lấy một cách thân thiết.

Kết quả cuối cùng chính là Chu Thính Uyển cứng rắn đi đưa bữa sáng cho Thẩm Hòa Lâm.

“Bạn học Thẩm, của mình nhờ mình đưa cho cậu.” Chu Thính Uyển một cách lắp bắp.

Cô nhớ rõ tên , ba chữ Thẩm Hòa Lâm đã in sâu trong lòng không thể nào thốt lên .

Thẩm Hòa Lâm đang giải đề ngẩng đầu lên , Chu Thính Uyển cúi đầu xuống thật thấp, hi vọng nhận ra , lại vừa sợ nhận ra .

Thẩm Hòa Lâm không nghĩ nhiều như , không quen biết nữ sinh này.

Anh chỉ liếc một chút.

Sau đó, ra cửa sổ nơi Thời Dao đang đứng, ấy đang vẫy tay với , dùng khẩu hình : “Xin lỗi.”

Thẩm Hòa Lâm lạnh lùng , Chu Thính Uyển chỉ nghe : “Đem vứt giúp mình, lần sau cũng đừng đem đồ cho mình, nhất là từ của cậu.”

Nói thế nào nhỉ, Chu Thính Uyển vẫn hơi ích kỷ, trong lòng bỗng có chút vui mừng, chợt muốn đánh bản thân mình.

Nhưng vẫn đứng im, Thẩm Hòa Lâm không nổi nữa, nhận bữa sáng trước mặt tất cả mọi người rồi đem vứt vào thùng rác. 

Thời Dao đứng ở ngoài cửa sổ cũng không hề nản lòng, ngược lại mỗi ngày đi tìm Chu Thính Uyển cũng tìm cả Thẩm Hòa Lâm.

Quan hệ của bọn họ ngày càng trở nên thân thiết, Chu Thính Uyển còn từng nghe Thời Dao gọi Thẩm Hòa Lâm là “A Lâm”.

Trang nhật ký thứ 40:

——Cuối tháng 10 năm 2014

“Người tốt nhất của mình, là một người rất rất tốt, có lẽ cũng là người duy nhất trong cuộc đời của mình.

Nhưng hình như mình và ấy thích chung một người. Có nhiều người thích cậu ấy đến như , nếu ngay cả thân mình cũng thích cậu ấy, không thể rằng mình không đố kỵ, mình sẽ không ghét ấy, vì ấy là một người vô cùng nhiệt huyết, vô cùng dũng cảm.

Hai cậu ấy rất đẹp đôi.

Mặc dù mình sẽ không có kết quả, mình thực sự thích cậu ấy.

Đây chỉ là suy đoán của mình, mình không mong điều đó thành sự thật.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...