Bởi vì mỗi một ngày ở trường đối với đều là cực hình, mỗi giây mỗi phút đều muốn kết thúc cuộc sống.
Đối với , mẹ là niềm hy vọng mong manh, là sự kỳ vọng duy nhất của .
Bởi vì từng hứa với mẹ, rằng sẽ đưa bà rời khỏi thành phố Nam Hạng.
“Mẹ, con sẽ cố gắng học thật giỏi, thi vào một trường đại học tốt, đưa mẹ rời khỏi nơi này.” Mẹ có rất nhiều vết thương, trên tay đều là những vết sẹo và vết bầm do người cha nghiện rượu của để lại.
Mẹ bảo vệ rất tốt nên chưa muốn c.h.ế.t, muốn đưa mẹ rời khỏi nơi này.
Mỗi ngày đều vật lộn đề tồn tại, do b.ạ.o lực gia đình và b.ạ.o lực học đường, lại thiếu sự quan tâm của giáo viên khiến mắc bệnh tâm lý vô cùng nghiêm trọng.
Khi ý nghĩ kết thúc cuộc sống hiện lên trong đầu, sẽ nghĩ đến mẹ mình, người mẹ hiền từ đó, người mẹ đã dành cả cuộc đời để bảo vệ .
Cô ép bản thân phải bỏ suy nghĩ đó.
Hôm nay là một ngày không đáng giá, những sự xuất hiện của giống như đem tới một tia nắng không thuộc về thế giới của .
Trong thế giới u ám vụn vỡ đó, có một tia nắng chiếu vào, là do mang tới.
Trong suốt bao nhiêu năm vừa qua, là người duy nhất.
Trừ mẹ đối xử tốt với , cho dù đây là một chuyện vô cùng nhỏ nhặt, cảm thấy thì ra thế giới này vẫn có người tốt.
Cô còn chưa kịp cảm ơn, đã nắm lấy cánh tay , đẩy đám đông ra rồi đưa rời đi.
“Chúng ta đều là học, lẽ nào còn phân cao thấp sao?” Thiếu niên quay đầu, lạnh lùng với những người vừa rất vui vẻ.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, đưa rời đi. Hoặc là do không có giáo viên, hoặc là do tốt bụng, thiếu niên ấy không có chút do dự và sợ hãi nào.
“Ai ? Lo chuyện bao đồng dữ ?”
“Đây không phải là người mới chuyển đến à? Học trò cưng của Đầu Hói lớp -1”
“Tên gì ? Kiêu ngạo thế?”
“Hình như là Thẩm Hòa Lâm.”
“…”
Trong tiếng xì xào thảo luận, nghe loáng thoáng thấy tên , không biết là chữ nào.
(* Do tiếng Trung có nhiều từ đồng âm khác cách viết và khác ý nghĩa nên Chu Thính Uyển chỉ biết cách đọc tên Thẩm Hòa Lâm chứ không biết rõ tên viết như thế nào.)
Sau này thường hay thấy tên đứng đầu tiên trên bảng xếp hạng thành tích của trường.
Thẩm Hòa Lâm chỉ là tốt bụng giúp , Chu Thính Uyển lại thầm thích chàng trai đã giúp đỡ .
Thời cấp hai, ở cái tuổi mười ba, mười bốn, mười lăm tuổi, đã gặp rất nhiều nam sinh, bọn họ đều không thích một chút nào. Họ thường hợp sức kéo tóc , quá đáng nhất là vứt băng vệ sinh của vào thùng rác.
Lúc đó đang trong kỳ kinh nguyệt, và chưa gặp Thẩm Hòa Lâm, nếu hôm nay không xuất hiện, vẫn sẽ như mọi khi.
Nhẫn nhịn cho tới khi bọn họ chán, rồi lặng lẽ tiêu hóa cảm , hôm sau lại coi như chưa có gì xảy ra.
Cô luôn tự hỏi rằng những ngày tháng như sẽ tiếp tục đến bao giờ?
Nhưng không biết.
Khi đó, rõ ràng thấy giáo viên trực đứng ngay bên cạnh, họ không hề giúp . Rõ ràng chỉ cần một câu cũng có thể giảm nỗi đau của .
Nhưng họ không .
Sau khi rời khỏi ngôi trường đó, mới biết rằng những học sinh đó đều là những kẻ ăn chơi giàu có, giáo viên không dám tới họ.
Từ trước tới nay, thế giới này đều không công bằng, mà thì chưa bao giờ may mắn.
Anh luôn kéo tay Chu Thính Uyển, cho tới khi đến con đường Nam Hạng cách rất xa trường mới dừng lại.
Lúc đó cũng giống hệt bây giờ, trên cây phủ kín sắc trắng của hoa ngọc lan, trong không khí tràn ngập mùi hương hoa.
Nước mắt đã lau khô, lần ngẩng đầu này cũng đã rõ , một nam sinh có vẻ ngoài xuất chúng, khuôn mặt tuấn tú luôn thoáng vẻ lạnh lùng.
Nhưng giọng của lại vô cùng dịu dàng: “Được rồi, cậu về nhà đi, giặt sạch áo khoác rồi hãy trả cho mình.”
Chu Thính Uyển ngơ ngác gật đầu rồi mới giật mình: “Hôm nay cảm ơn cậu nhé. Cậu tên là gì, lớp nào? Hãy cho mình biết, nếu không thì mình không biết phải trả lại cho cậu như thế nào.”
Thiếu niên , ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt đất, rọi vào mắt . Anh còn dịu dàng hơn cả ánh nắng chiều tà: “Mình là Thẩm Hòa Lâm, lớp 8-1.”
“Ừm.”
Bạn thấy sao?