**16**Trong lúc ốm ngủ không yên, mồ hôi trộm ra nhiều, mơ màng liên miên.Ta mơ thấy Lăng Diễn trong gió tuyết, hắn từng bước từng bước tiến về phía ta.Bước qua nơi nào, trên nền tuyết liền lưu lại một chuỗi dấu chân máu.Hắn vươn tay về phía ta: "Vũ Xu, cuối cùng ta cũng tìm nàng."Ta giật mình tỉnh giấc, tim đập thình thịch.Ta ôm n.g.ự.c bình tĩnh lại, trong đầu vẫn còn mơ hồ hiện lên ánh mắt thâm trầm của Lăng Diễn.Một lát sau, ta vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, y nữ đi vào với ta, Hạ Sinh đã tỉnh.Ta kéo thân thể ốm yếu đi thăm hắn, toàn thân chẳng còn chút sức lực.Hắn nằm sấp, sau lưng quấn băng vải dày đặc, vẫn còn lờ mờ thấy màu máu.Ánh mắt hắn dán chặt vào ta: "Tiểu thư, người bị thương sao? Sắc mặt sao lại kém như ?"Ta ngồi xuống đầu giường hắn, bất đắc dĩ : "Ngươi suýt chút nữa mất mạng rồi, còn có tâm trạng quan tâm sắc mặt ta kém hay không?"Đôi môi tái nhợt của hắn mím chặt, trên mặt tràn đầy hối hận: "Ta không bảo vệ tốt tiểu thư."Đại phu may mà Hạ Sinh thể trạng khỏe mạnh, nhát đao kia nếu rơi vào người khác, không c.h.ế.t vì mất máu, cũng khó tránh khỏi viêm nhiễm phát sốt.Ta rót cho hắn một cốc nước ấm.Ban đầu chỉ là cho hắn một con đường, đối với ta mà chỉ là chuyện một câu , nào ngờ hắn lại lấy mạng ra báo đáp."Bây giờ ngươi không còn là người công của ta nữa, mạng của ta là mạng, mạng của ngươi cũng là mạng."Hắn nắm chặt cốc nước, giọng nhỏ không thể nghe thấy: "Mạng của ta như cỏ rác, không đáng nhắc tới."Cổ họng ta nghẹn lại, nắm chặt vạt áo trên đầu gối."Nói bậy, mệnh của ngươi như đá tảng, mưa gió không thể hủy, đừng để ta nghe thấy những lời tự coi nhẹ bản thân như nữa."Nếu sống trong nghịch cảnh, trong lòng không có ý niệm muốn sống, tìm cái c.h.ế.t quá đơn giản.Ta cúi đầu Hạ Sinh, hắn chậm rãi uống cốc nước kia, sắc mặt tái nhợt, thần sắc đờ đẫn.Thoáng chốc, ta lại thấy thiếu niên nhút nhát kia."Hạ Sinh, ta vẫn thiếu một hộ vệ, ngươi hãy dưỡng thương cho tốt, sau này mới có thể bảo vệ ta."Động tác uống nước của hắn khựng lại, ngây ngốc chớp mắt một cái, ngẩng đầu ta, tròng mắt không nhúc nhích."Tiểu thư, người...""Ý ta là, sau này ngươi đi theo ta."**17**Ta cũng không biết, nhất thời mềm lòng này của ta là đúng hay sai.Chỉ là có một khoảnh khắc, thấy trên người hắn hình ảnh của ta đang giãy giụa khổ sở trong Tô phủ lúc trước.Những ngày tháng tăm tối không biết khi nào mới trôi qua, mở mắt ra chính là đón nhận đau khổ.Trên mặt Hạ Sinh lộ ra vẻ vui mừng, đại phu trạng vết thương của hắn hồi phục rất tốt.Bệnh của ta như rút tơ, cũng ngày một tốt hơn.Lý Minh Thương đến y quán thăm chúng ta một lần, quan mới nhậm chức, hắn có rất nhiều việc, vội vàng ngồi một lúc rồi đi.Nghe người ở đây bàn luận, Lý Minh Thương bị giáng chức đến đây, nhậm chức mấy ngày, xử lý cho dân làng những chuyện lông gà vỏ tỏi, không việc gì là không tận tâm.Sau khi Hạ Sinh có thể xuống đất, ta lại tiêu sư lên đường.Trải qua bốn năm nơi, mỗi nơi dừng lại một thời gian ngắn, để Hạ Sinh dưỡng thương, xong thân phận, mới chuẩn bị đi tìm nương.Hạ Sinh tuy nghi hoặc lộ trình di chuyển của ta, không hỏi nhiều.Năm tháng sau mới gặp lại nương.Nương đang ngồi trong sân nhặt rau.Ta lặng lẽ đứng trước sân, bà ấy hoàn toàn không ý đến ta.Là Hạ Sinh ở sau lưng ta phát ra tiếng , giọng vô cùng cứng nhắc: "Tiểu thư, đó hình như..."Ta gật đầu với hắn: "Đúng , ta về nhà mẹ đẻ, không phải đã với ngươi rồi sao?"Hắn không thể hiểu chuyện c.h.ế.t đi sống lại.Ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.Nương nghe thấy tiếng , ném nắm rau trong tay, nước mắt lưng tròng đi về phía ta: "Xu Nhi."Mũi ta cũng cay cay, dang rộng cánh tay muốn nhào vào lòng nương.Hạ Sinh chắn trước mặt ta, lắp bắp :"Tiểu... Tiểu thư, có ma, mau chạy."Cái đồ ngốc này."Giữa ban ngày ban mặt lấy đâu ra ma?"Ta từ sau lưng hắn vòng ra ôm lấy nương, may mà sờ vào không bị gầy đi.Không với Hạ Sinh đầu đuôi ngọn ngành, chỉ sơ qua chuyện nương giả c.h.ế.t là có nguyên nhân.Hắn không hỏi thêm gì, sắc mặt lại nghiêm túc trầm ngâm hơn không ít.
Bạn thấy sao?